Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 742: Đầm Băng

Rừng trúc này rất rộng, hơn nữa ở giữa hang động cũng không có cột đá chống đỡ, hang động này đều dựa vào vô số cây trúc cắm rễ xuống đất, tạo ra thế giới khổng lồ dưới lòng đất.
Hàn Sâm đi sâu vào trong rừng trúc hai ba mươi dặm mà vẫn không thấy điểm cuối, nhưng hắn cảm giác được nhiệt độ bốn phía dần hạ xuống, có vẻ như càng đi sâu vào trong rừng trúc, nhiệt độ sẽ càng hạ thấp.
Những cây trúc màu đen ở bốn phía cũng thô to hơn, đến khi hắn đi được bảy tám chục dặm, những cây trúc kia đã lớn như một cây đại thụ rồi.
Mà trên mặt đất đã giăng đầy sương lạnh, nhiệt độ này đối với người bình thường đã thấp đến mức dọa người.
Tiếp tục đi về phía trước một đoạn nữa, mặt đất đã biến thành mặt băng, một nhóm cây trúc lớn đến mức cần hai, ba người mới có thể ôm hết, thực sự to đến mức khó tin.
- Nếu như trong đây cũng có Huyền Âm Tằm, không biết sẽ lớn đến mức nào.
Hàn Sâm dùng Động Huyền Khí để quan sát, thế mà lại không nhìn thấu được thân trúc, cũng không biết bên trong có Huyền Âm Tằm hay không.
Nhưng ở trong chỗ sâu rừng trúc, Hàn Sâm đã dần dần có thể cảm ứng được một tia khí tức sinh mệnh như nước suối chảy xuôi, cũng không biết là xuất phát từ vật gì.
Hàn Sâm biết mình sắp đến nơi rồi, hắn lập tức nâng cao cảnh giác, thận trọng xuyên qua rừng trúc, không bao lâu sau trước mắt hắn đột nhiên xuất hiện một khoảng trống giữa rừng trúc.
Bốn phía quanh đây đều là trúc lớn như cổ thụ che trời, nhưng ở chỗ đất trống kia không có cây trúc nào.
Một luồng hàn khí và khí tức sinh mệnh đập vào mặt, dù Hàn Sâm tu luyện Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật cũng không nhịn được phải rùng mình một cái, hơi thở kia thật sự quá lạnh.
Chậm rãi đi về mảnh đất trống, Hàn Sâm không ngừng quan sát vùng đất trống kia, chỉ thấy trên mặt đất đã sớm biến thành hàn băng, mà ở trung tâm vùng đất trống có một đầm băng, hàn khí từ đầm nước kia bắn ra, nước trong đầm cũng không kết băng, bên trong có một đóa hoa tuyết trắng giống như Thủy Tiên đang nở rộ.
Chuyện này cũng bình thường, Hàn Sâm đã gặp không ít thực vật kỳ dị, tuy bụi cây Thủy Tiên này cổ quái, nhưng vẫn không thể khiến hắn kinh ngạc được.
Cho dù bên cạnh Thủy Tiên có sinh vật siêu cấp thần huyết thủ hộ, Hàn Sâm cũng chỉ mừng rỡ, cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.
Thế nhưng ở bờ đầm này lại không có sinh vật siêu cấp thần huyết, Hàn Sâm chỉ thấy một người, một người đàn ông ngồi ở bờ đầm nhìn cây hoa Thủy Tiên trong đầm băng không nhúc nhích, người nọ khiến Hàn Sâm rất kinh hãi.
Hàn Sâm có thể xác định đây tuyệt đối là nhân loại, trên người y mặc chiến đấu phục, đây là chuyện không thể phát sinh trên sinh vật hình người và Dị Linh.
- Ở đây có người?
Hàn Sâm dùng Động Huyền Khí quan sát người nọ, kết quả lại khiến hắn vô cùng chấn động, trên thân thể người kia vẫn còn khí tức sinh mệnh, hơn nữa khí tức không hề yếu.
Ở một nơi như thế này lại có một người sống sờ sờ, chuyện này khiến Hàn Sâm giật mình, hắn còn cho rằng mình là người đầu tiên đến nơi đây, dù sao khi hắn đi tới đây cũng không nhìn thấy cửa vào khác.
Cửa vào duy nhất chính là do con bò cạp hai đuôi màu tím kia đào lên, nhưng nơi này cũng không phải điểm cuối, ở chỗ khác có cửa vào cũng không chừng.
- Không biết phải xưng hô với anh thế nào?
Hàn Sâm vừa thận trọng đi trên mặt băng, vừa lên tiếng chào hỏi người nọ.
Ở nơi này gặp được đồng loại, nếu như không xung đột lợi ích, Hàn Sâm cũng không muốn đối địch với đối phương, dù sao trong chốn sa mạc này gặp được đồng loại cũng là chuyện tốt tình, dù chỉ để nói chuyện phiếm cũng được.
Thế nhưng người kia lại giống như đang ngủ vậy, y không trả lời Hàn Sâm, bởi vì y quay mặt về phía Thủy Tiên, tư thế giống như đang nhìn Thủy Tiên, y quay lưng về phía Hàn Sâm cho nên Hàn Sâm cũng không nhìn rõ tướng mạo cụ thể, không biết có phải y đang ngủ hay không.
- Anh bạn, tôi không có ác ý, chỉ ngẫu nhiên đi tới nơi này, nếu như anh không phiền, chúng ta có thể trò chuyện một chút. Đương nhiên, nếu như anh không muốn, chỉ cần nói một tiếng, tôi sẽ lập tức rời đi.
Hàn Sâm vừa bước tới gần người kia vừa nói.
Thế nhưng người kia vẫn không thèm quan tâm tới Hàn Sâm, chỉ ngồi ở đó nhìn hoa Thủy Tiên trong đầm.
Hàn Sâm thấy y không nói gì nên tiếp tục đi qua, nhưng trong lòng lại thoáng có cảm giác chuyện này không được bình thường.
Hàn Sâm đi tới gần người kia, nhưng không trực tiếp đi qua, chậm rãi lượn một vòng, đi tới bên cạnh nhìn về phía khuôn mặt người kia.
Sau khi nhìn rõ, hắn vô cùng hoảng sợ, đó đâu phải là người sống, chỉ thấy quần áo bên ngoài của người nọ nhìn thì không có vấn đề gì, nhưng máu thịt đã đông cứng lại, cả người giống như là một pho tượng đá vậy.
Nhưng người đá này lại vô cùng cổ quái, quần áo trên người y không có dấu vết băng sương, cũng chỉ có máu thịt bị đông thành băng, hơn nữa trên người còn có khí tức sinh mệnh giống như một người sống vậy.
Sắc mặt Hàn Sâm có chút khó coi, quần áo người này mặc mặc dù là chiến đấu phục, nhưng nếu nhìn kỹ kiểu dáng, đây chính là kiểu dáng từ một trăm mười năm trước rồi, nếu như dựa theo kiểu dáng quần áo để suy đoán thì người này ít nhất là người sống từ một trăm năm trước.
- Sao y lại bị đông cứng ở chỗ này? Rốt cuộc đã chết hay vẫn còn sống?
Trong lòng Hàn Sâm vô cùng kinh ngạc, tỉ mỉ quan sát người này, sau đó nhìn thấy trong túi áo của y có đồ vật gì đó.
Nhìn hình dạng của vật này hẳn là notebook hoặc là túi tiền gì đó, Hàn Sâm do dự một chút, đi đến bên cạnh người kia, đưa tay muốn lấy thứ kia ra để nhìn xem là cái gì, cũng có thể tìm được chút manh mối.
Đột nhiên, trong lòng Hàn Sâm xuất hiện rung động, Tiểu Ngân Hồ nằm sấp trên vai hắn cũng đột nhiên đứng dậy, lông bạc toàn thân dựng lên, nhe răng gầm gừ với đầm nước.
Không chút do dự, Hàn Sâm trực tiếp bay ngược về phía sau, hai mắt nhìn chằm chằm vào đầm nước đầy hàn khí kia.
Rầm Ào Ào!
Nước trong đầm hóa thành ngàn vạn sợi tơ quỷ dị, bắn về ba lô trên người Hàn Sâm, sợi tơ chằng chịt không biết đến cùng có bao nhiêu.
Hàn Sâm cố gắng lui lại, nhưng tốc độ của hắn lại không nhanh bằng những sợi tơ kia, hắn chỉ có thể hung hăng cắn răng một cái, triệu hoán ra Xích Diễm Bạo Long Đột chém tới vô số sợi tơ kia.
Bành!
Xích Diễm Bạo Long Đột chém lên những sợi tơ kia, giống như lửa rơi vào nước vậy, một mảnh sợi tơ trực tiếp biến thành hơi nước, nhưng tơ nước giăng đầy trời, chúng từ bốn phương tám hướng bắn đến, muốn trốn cũng không có đường trốn, rất nhanh trên người của Hàn Sâm đã bị từng đường giống như tơ nhện quấn dính lên.
Hàn Sâm lập tức cảm giác thấy có hàn khí tràn vào thân thể, những tơ nước đó thật sự quá nhiều, mặc kệ Hàn Sâm vung vẩy Xích Diễm Bạo Long Đột như thế nào cũng chỉ có thể đốt được một phần nhỏ, tơ nước quấn trên người ngày càng nhiều, hàn khí cũng tràn vào cơ thể nhiều hơn.
Không bao lâu sau, những tơ nước quấn trên người Hàn Sâm đã biến Hàn Sâm thành một chiếc kén, hai tay Hàn Sâm đã bị trói buộc, ngay cả Xích Diễm Bạo Long Đột cũng không thể vung nữa.
Tiểu Ngân Hồ cũng chẳng tốt hơn, quanh thân nó bộc phát ra lôi điện màu bạc, nhưng cũng chỉ có thể thoáng đẩy lui, khi lôi điện yếu đi, vô số tơ nước kia lại dâng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận