Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3066. Thánh Văn Bạch Lộc

Tinh cầu Đô Linh khác với các tinh cầu còn lại, nơi này có sao nhưng không có Thần miếu, không có Thần miếu nên đương nhiên cũng không có thành thị thuộc Thần miếu.
Vậy nên tinh cầu Đô Linh cũng là tinh cầu có ít thành thị, cộng cả lớn nhỏ cũng chỉ có hơn trăm toà thành.
Trong Linh Quang thành, thành phố có cảng hàng không lớn nhất, Hàn Sâm, Dương phu tử, Quỷ La Sát, Kiếm Bất Cô và hai mẹ con nọ cùng đi trên đường cái.
“Tiên sinh không cần làm vậy, nếu có nơi để đi thì ngài hãy lên đường.” Hàn Sâm nói với Kiếm Bất Cô ở bên cạnh.
Nhưng Kiếm Bất Cô chỉ khẽ lắc đầu: “Công tử tốn ba nghìn Tần tệ mua †a, trừ phi ta trả hết nợ, bằng không cái thân này chính là của công tử.”
Hàn Sâm bật cười, không nói gì thêm, đưa mắt nhìn đôi mẹ con, bảo: “Nếu các ngươi muốn đi, ta có thể cho một ít tiền.”
“Cầu xin chủ nhân thu nhận.” Người mẹ trẻ vội vàng kéo cô bé cùng quỳ xuống khấu đầu với Hàn Sâm.
“Đứng lên đi, nếu các ngươi đã muốn ở lại thì cứ ở lại trước đã.” Hàn Sâm khẽ nhíu mày, để Dương phu tử đỡ họ lên, sau đó hỏi đối phương: “Dương lão,ngài biết nơi ở ngày xưa của Tần Hoàng ở đâu không?”
“Chỗ ở cũ của Tần Hoàng chính là thành Tần Hoàng bây giờ, nhưng ta nghe nói nơi ấy vốn không có thành trì, sau này được Tần Hoàng dựng lên ở chỗ cũ.” Dương phu tử đi bên cạnh Hàn Sâm, vừa đi vừa kể chút
truyền thuyết và điển cố.
Lúc này ở trong Thất Tâm viện, Văn quả sự tái nhợt mặt mày, há hốc mồm, nhìn Thất Tâm viện chủ Phương Thất Nguyện với vẻ không thể tin nổi.
“Phương viện chủ, ngài đang đùa sao?” Văn quản sự lắp bắp.
“Ai rỗi hơi nói đùa với ngươi? Kẻ ngươi bán chính là người ấy, Thái phó nước Tần Kiếm Bất Cô vang danh thiên hạ năm ấy.” Phương Thất Nguyện nhìn Văn quản sự như nhìn một tên đần.
Văn quản sự vẫn chưa dám tin: “Không phải chứ? Nếu hắn thực sự là Thái phó Kiếm Bất Cô, vậy tại sao lại biến thành nô lệ, hơn nữa còn mặc cho người ta hành hạ, chắc chắn là đoán sai ở đâu rồi…”
Phương Thất Nguyện cười lạnh: “Mười mấy năm trước, Kiếm Bất Cô nhận hoàng mệnh một thân một mình tiến vào Vô Vi Đạo Cung, chém liên tiếp hai tông chủ Vô Vi Đạo Cung, khiến Vô Vi Đạo Cung rút lui khỏi lãnh thổ nước Tần. Nhưng thầy dạy kiếm pháp vỡ lòng cho Kiếm Bất Cô cũng chính là người đứng đầu Kiếm Tông, một trong chín tông chủ Vô Vi Đạo Cung. Hắn tự cảm thấy mình phạm tội phản thầy nên tự lập lời thề sẽ ngưng dùng vũ lực trong hai mươi năm, kể cả khi đối mặt với cái chết cũng không ra tay với kẻ khác, thậm chí còn lui triều quy ẩn, từ đó không rõ tung tích.”
“Lúc ấy ta từng gặp Kiếm Bất Cô vài lần, hơn nữa còn tận mắt chứng kiến hắn dùng kiếm phá huỷ Vô Vi Đạo Cung. Người nọ chắc chắn là Kiếm Bất Cô, không thể sai được” Nói tới đây, Phương Thất Nguyện liếc sang Văn quản sự đang xám ngoét mặt, bĩu môi nói: “Nếu ngươi giữ hắn lại, cho dù đưa hắn đến phía chính phủ nước Tần hay bán cho Vô Vi Đạo Cung cũng có thể thu được một món hời cực lớn. Không ngờ ngươi lại bán hắn với giá ba nghìn Tần tệ, thiên hạ này chắc chỉ có mỗi ngươi thực hiện phi vụ làm ăn này.”
Nghe vậy, Văn quản sự lập tức ngã quy xuống đất, miệng không ngừng lẩm bẩm một câu: “Ta bán Thái phó nước Tần Kiếm Bất Cô với giá ba nghìn Tần tệ…”
Ánh mắt Phương Thất Nguyện dần nóng rực lên: “Kỳ hạn hai mươi năm chưa tới, xem ra Kiếm Bất Cô thực sự vẫn giữ lời thề, nếu ông trời để ta tìm ra hắn thì đó chính là vận mệnh an bài.”
Đám Hàn Sâm đương nhiên không biết chuyện xảy ra trong Thất Tâm viện, nhưng Lý Băng Ngữ vẫn lặng lẽ quan sát Kiếm Bất Cô, ngầm nảy sinh sát tâm.
Một trong hai vi tông chủ bị Kiếm Bất Cô giết chính là sư tôn của Lý Băng Ngữ, bằng không chỉ với tuổi tác và kinh nghiệm của nàng, hoàn toàn không đủ tư cách ngồi lên vị trí tông chủ.
Luận cả công lẫn tư, Kiếm Bất Gô luôn là kẻ thù không đội trời chung của Lý Băng Ngữ.
Nhưng Lý Băng Ngữ không dám khẳng định Kiếm Bất Cô trước mặt có phải Thái phó nước Tần danh chấn thiên hạ hay không, nàng không hề tận mắt chứng kiến trận chiến ấy.
Đúng lúc lòng Lý Băng Ngữ rối bời, bỗng nghe thấy tiếng bước chân rào rào như mưa rơi. Một văn sĩ râu đen mặc đồ trắng cưỡi hươu trắng mà đến, con hươu trắng kia nổi bật hơn cả ngựa, toàn thân tản ra quang huy thánh khiết.
Hàn Sâm cũng nhìn thấy hươu trắng và văn sĩ kia, thấy bạch lộc tiến thẳng về phía họ, không khỏi dừng bước.
Chỉ trong tích tắc, hươu trắng chạy đến cách họ chưa đầy mười mét, sau đó lập tức trở về vẻ yên tĩnh, tuỳ cực động chuyển sang cực tĩnh, rõ ràng vô cùng tự nhiên, hươu trắng đứng yên trên mặt đất, không hề nhúc nhích.
“Nghe nói công tử mua ba nô lệ với giá ba nghìn Tần tệ, ta chỉ ba nghìn Tần tệ đổi lấy một người trong đó, ngươi thấy sao?” Phương Thất Nguyện cưỡi trên lưng hươu trắng, song ánh mắt hắn không hề nhìn Hàn Sâm mà chỉ tập trung vào Kiếm Bất Gô.
“Không đổi.” Hàn Sâm nói với Phương Thất Nguyện.
Dương phu tử đanh mặt, nói nhỏ với Hàn Sâm: “Đại nhân cẩn thận, vật người nọ đang cưỡi rất có thể là Thánh Văn Bạch Lộc, đứng trong top một trăm chủng gen mạnh nhất ở đế quốc Đại Tần…
Phương Thất Nguyện chẳng buồn để ý Dương phu tử và Hàn Sâm, chỉ quan sát Kiếm Bất Cô, nói: “Thái phó đại nhân, còn nhớ Phương Thất Nguyện không?”
Lời vừa nói ra làm cả đám Dương phu tử đều sửng sốt,không ngờ người nô lệ kia đúng là Thái phó nước Tần Kiếm Bất Cô.
Kiếm Bất Cô bình tĩnh nhìn Phương Thất Nguyện nói: “Ngươi là đệ tử Thiên Tông chủ, khi ấy ta từng gặp ngươi ở dưới đỉnh Thiên Đạo, lúc đó ngươ đứng cạnh Thiên Tông chủ.”
“Ngươi biết rồi thì ta không cần nói nhiều lời nữa. Hôm nay ngươi phải trả món nợ với Vô Vi Đạo Cung.” Phương Thất Nguyện lạnh lùng nói, hào quang trên người tỏa sáng, dung hợp cơ thể với con Thánh Văn Bạch Lộc mình đang cưỡi, khiến thân thể Phương Thất Nguyện càng trở nên hùng tráng. Đầu hắn mọc thêm một cặp sừng hươu thần thánh, toàn thân toả ra thánh quang rực rỡ, bàn tay biến thành bộ móng hươu, ở trên còn khắc dấu ấn giống như thánh văn trời sinh.
Trong mắt hắn chợt loé thần quang, Phương Thất Nguyện tung chưởng đánh về phía Kiếm Bất Cô, thánh quang quanh người trút xuống như sông ngân, ngưng tụ trên thánh văn trong lòng bàn tay, làm thánh văn càng nở ra rạng rỡ.
Dường như phù văn thánh quang đó được sinh ra từ đất trời, khơi gợi uy lực thiên địa, ngay cả bọn Hàn Sâm cũng cảm nhận dưới một chữ ấy, đến trời đất cũng bị áp đảo, một từ có thể trấn áp sơn nhạc.
Kiếm Bất Cô vẫn đứng đó bình tĩnh nhìn một chưởng do Phương Thất Nguyện đánh tới, không hề nhúc nhích né tránh, càng không có ý ra tay đáp trả, cũng chẳng triệu hồi chủng gen hợp thể.
Hàn Sâm vốn chỉ định đứng xem cuộc vui, nhưng mắt thấy một chưởng của Phương Thất Nguyện sắp đánh lên người Kiếm Bất Cô mà Kiếm Bất Cô vẫn không tránh né, giống như đang đợi chết, không khỏi kinh ngạc.
Hắn nhận ra Kiếm Bất Cô thật sự không có ý định ra tay, chẳng khác nào chờ chết.
Mắt Phương Thất Nguyện loé lên hung quang, trong lòng ngập tràn hưng phấn, Kiếm Bất Cô thực sự giữ vững lời thề, rốt cuộc lần này hắn có thể diệt trừ một kẻ địch mạnh giúp Vô Vi Đạo Cung rồi.
Chữ quang văn sắp dội lên người Kiếm Bất Cô, mặc kệ danh tiếng hắn hiển hách thế nào, nếu không hợp thể cùng chủng gen, chắc chắn không thể ngăn một đòn kia.
Chẳng ngờ bỗng có một bàn tay vươn ra kéo tay Kiếm Bất Cô, khiến một chưởng của Phương Thất Nguyện bị đánh hụt vào không khí.
Phương Thất Nguyện cau mày, ánh mắt hướng về kẻ kéo Kiếm Bất Cô đi, nhận ra đó chính là người mua Kiếm Bất Cô bằng ba nghìn Tần tệ.
“Chưa thương lượng giá cả xong đã muốn bắt người, các hạ không lịch sự lắm nhỉ?” Hàn Sâm mỉm cười, nhìn Phương Thất Nguyện.
Hết chương 3066.
Bạn cần đăng nhập để bình luận