Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2182. Ai là phản đồ?

Dường như người phụ nữ đã nhìn ra suy nghĩ của Hàn Sâm, ngẩng đầu lên khẽ mỉm cười với Hàn Sâm nhưng lại không nói gì cả, sau đó tiếp tục cúi đầu xuống yên lặng ăn đồ ăn của nàng.
Hàn Sâm cảm thấy người phụ nữ này có hơi đáng nghi nhưng cũng không thể khẳng định đây chính là phản đồ của tộc Hủy Diệt.
Trong lòng đang suy nghĩ rất lung, lại chợt nhìn thấy một người đàn ông Long tộc đi về phía hắn, đi đến phía trước bàn của Hàn Sâm, quan sát đám Linh, Hàn Mộng Nhi nói: “Nghe nói một vị nữ Hầu Tước bên cạnh Hàn Hầu suýt đã dùng cung bắn chết Baal, kinh diễm chư thiên khiến người tán thán. Không biết trong mấy vị này, vị nào là nữ Hầu Tước đó? Hàn Hầu có thể giới thiệu một chút cho tại hạ không?”
Người đàn ông Long tộc vừa nói, bên trong nhà ăn bỗng yên tĩnh lại, ánh mắt đều tụ về phía bên này.
Hàn Sâm tò mò quan sát người đàn ông Long tộc này. Rõ ràng hắn đến điều tra thân phận của mấy người các nàng, Hàn Sâm cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ. Nhưng hắn lại dám lấy tuyệt thế hung nhân như Baal nói chuyện thì thật không đơn giản chút nào.
Sau khi nghe thấy người đàn ông Long tộc nói như vậy, kẻ hung dữ như Baal lại không có ý định muốn ra tay, rõ ràng là có điều cố ky trong lòng.
Kẻ có thể khiến Baal kiêng kị sao có thể là nhân vật bình thường được.
Hàn Sâm vừa quan sát người đàn ông Long tộc vừa nói: “Đây là Hàn Mộng Nhi con gái ta, hai vị này là em gái ta, vị này là Thanh Ly con gái của Lưu Hoa Vương ở Nguyệt Chỉ Hiệp bọn ta. Còn về phần người bạn Vũ tộc này, tại hạ không hề quen biết.”
Hàn Sâm dứt khoát giới thiệu hết các nàng một lượt nhưng lại không giới thiệu Tiểu Ngân Ngân và Tiểu Tinh Tỉnh.
Sau khi người đàn ông kia nghe thấy, ánh mắt chợt rơi vào người phụ nữ Vũ tộc kia, nhìn chằm chằm nàng hỏi: “Ngươi đến từ đâu? Tại sao muốn đến đây?”
Hành động này của người đàn ông Long tộc khiến Hàn Sâm càng thêm xác định, phản đồ của tộc Hủy Diệt rất có thể là một người phụ nữ, hoặc là nói nàng có năng lực biến đổi thành phụ nữ. Nếu không khi Hàn Sâm bỏ qua Tiểu Ngân Ngân và Tiểu Tinh Tinh thì người đàn ông Long Tộc vẫn nên hỏi thêm mới phải. Nhưng hắn lại không hỏi gì cả, trực tiếp nhắm vào người phụ nữ Vũ tộc, ý đồ khá rõ ràng, không hề có ý định che giấu.
Người phụ nữ Vũ tộc chỉ khẽ mỉm cười, nhìn người đàn ông Long tộc kia nói: “Long Lục, biệt hiệu Độc Long Lão Lục. Tuy ngươi là Công Tước của Long tộc nhưng cũng không có tư cách ở đây vặn hỏi ta đâu nhỉ? Nơi này không phải là Long tộc.”
Ánh mắt Độc Long Lão Lục chợt trầm xuống, nhìn chằm chằm người
phụ nữ Vũ tộc cười nham hiểm nói: “Nếu ngươi đã biết lai lịch của ta
thì cũng nên biết thủ đoạn của ta thế nào, vẫn nên ngoan ngoãn phối hợp thì tốt hơn, bản Công Tước cũng không muốn dùng thủ đoạn độc ác”
Ai ngờ người phụ nữ Vũ tộc lại như chẳng thèm để tâm đến lời uy hiếp của Độc Long Lão Lục, mỉm cười nói: “Nếu như ta là người ngươi muốn tìm, ngươi giết chết ta thì sẽ không có được thứ muốn có nữa. Nếu như ta không phải, ngươi giết chết ta, không những không có được đồ vật, lại còn bị các vị có mặt ở đây nghi ngờ ngươi đã đoạt lấy món đồ kia. Nghĩ đi nghĩ lại thì hình như ngươi chẳng có lí do gì giết ta ở đây, vậy tại sao ta phải phối hợp với ngươi chứ? Hay ngươi thà hại người không lợi mình cũng phải trực tiếp hạ sát thủ với ta ở đây? Nếu là như vậy, ta cam chịu số phận là được rồi, ngươi ra tay đi.
Nói xong, người phụ nữ Vũ tộc cúi đầu xuống tiếp tục nhã nhặn ăn đồ ăn của nàng, hoàn toàn không để ý đến Độc Long Lão Lục vẻ mặt mặt hung thần ác sát đứng bên cạnh mình.
Sắc mặt Độc Long Lão Lục âm trầm, lạnh lùng cười nói: “Ta không cần giết ngươi cũng có muôn vàn cách có thể khiến ngươi muốn chết không được muốn sống không xong, bằng không ta sẽ không phải là Độc Long Lão Lục.”
Nói xong, phía trên vuốt rồng của Độc Long Lão Lục ngưng tụ ra một cỗ Long mang, từ từ chụp về phía đỉnh đầu người phụ nữ Vũ tộc.
Nhưng người phụ nữ Vũ tộc kia lại cứ làm như không thấy, hoặc là nàng thật sự đã cam chịu số phận, hoàn toàn không để ý đến vuốt rồng của Độc Long Lão Lục, vẫn cứ ngồi đó ăn uống tự nhiên.
“Long Lục, đây không phải là nơi ngươi để giương oai diễu võ. Cho dù nàng thật sự là phản đồ của tộc Hủy Diệt ta thì cũng nên do tộc Hủy Diệt bọn ta tự xử lí, không đến lượt ngươi ra tay.” Một Công Tước tộc Hủy Diệt đứng lên hừ lạnh nói.
Long Lục nghe thấy lời này, vuốt rồng vươn về phía người phụ nữ chợt dừng lại, nhìn chằm chằm Công Tước tộc Hủy Diệt nói chuyện lạnh lùng cười đáp: “Ngươi muốn khích ta giết nàng, sau đó chuyển hết lực chú ý của các tộc lên người Lão Lục ta sao. Tính toán cũng hay đấy, đáng tiếc Lão Lục ta không phải là kẻ ngu xuẩn như vậy.”
Nói xong, Độc Long Lão Lục trợn mắt lườm người phụ nữ Vũ tộc kia rồi thu tay lại, trở về thẳng chỗ bàn Long tộc đang tụ tập ngồi xuống.
Hàn Sâm nhìn mà tặc lưỡi lấy làm lạ. Dù người phụ nữ Vũ tộc này có phải là phản đồ của tộc Hủy Diệt hay không thì nàng cũng là một nhân vật lợi hại, bằng không cũng không thể bình tĩnh thản nhiên dưới tình huống như vậy.
Tuy Hàn Sâm cũng đã nhìn ra Độc Long Lão Lục không thể ra tay với nàng ở đây nhưng bình tĩnh thản nhiên như nàng, dùng mấy câu nói định vị thân phận của mình ở giữa thị phi, khiến người ta động vào nàng không được, không động vào nàng cũng chẳng xong, nhìn như nguy hiểm nhưng đã duy trì một loại cân bằng thần kì, không phải người bình thường có thể làm được.
Nếu như nói có hiềm nghi, nơi này đã có quá nhiều hiềm nghỉ rồi. Cho dù nàng không nói những lời này thì cũng đều là có hiềm nghi, hiện tại ít nhất quang minh chính đại ra tay với nàng trước khi chưa có ai làm rõ được sự thật, để tránh dẫn đến sự hiềm nghi ngờ vực của các tộc.
“Ta ăn no rồi, cảm ơn ngươi đã để ta ngồi ở đây, tin rằng chúng ta vẫn sẽ còn cơ hội gặp lại.” Người phụ nữ Vũ tộc khẽ mỉm cười với Hàn Sâm, đứng dậy đi về phía lầu trên, hóa ra nàng cũng đang trọ ở đây.
“Thật là một người phụ nữ lợi hại, nàng không phải phản đồ kia thật chứ?” Thanh Ly le lưỡi nói.
“Ai biết được chứ, chắc cũng có khả năng.” Ánh mắt của Hàn Sâm liếc nhìn xung quanh, phát hiện các tộc đều đang lén lút nhìn chằm chằm bọn họ.
Người phụ nữ kia như cố ý vô tình kéo ra quan hệ với Hàn Sâm. Bởi vì nghi ngờ nàng, các tộc cũng sẽ có những suy đoán và nghỉ ngờ với đám người Hàn Sâm.
Sau khi ăn cơm xong, Hàn Sâm mang theo đám người Hàn Mộng Nhi ra ngoài đi dạo một lát, phát hiện cường giả các tộc đều đã tụ tập trong Cương Thành, toàn bộ Cương Thành cũng đã bị phong toả. Hiện †ại Cương Thành chỉ được vào không được ra, rõ ràng họ đã tin chắc phản đồ của tộc Hủy Diệt đang ở trong Cương Thành.
Đây là phán đoán rất bình thường, Hàn Sâm cũng cho là như vậy. Hiện tại nơi có thể giấu người ở tinh cầu Soddy chỉ có Cương Thành mà thôi, muốn tìm ra phản đồ từ trong Cương Thành nhiều Hầu Tước của các chủng tộc như vậy không phải là một chuyện dễ dàng.
Song Hàn Sâm có hơi nghi hoặc, tại sao phản đồ kia lại lựa chọn tỉnh cầu Soddy, hắn có cách nào để trốn thoát ư?
Chỉ cần hắn thật sự ở đây, dù tra ra được hắn không dễ dàng nhưng nếu có đủ thời gian thì bắt hắn ra chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Nếu hắn thật sự có chuẩn bị mà đến, có lẽ cũng sẽ có cách thoát thân. Song Hàn Sâm thật sự không nghĩ ra nổi rốt cuộc hắn làm sao mới có thể thoát thân.
Hàn Sâm suy nghĩ những điều này, tất nhiên cũng là muốn lấy được Thánh Kinh Hủy Diệt. Nếu có thể tìm thấy phản đồ kia trước bọn họ một bước, sau đó thần không biết quỷ không hay lấy được Thánh Kinh Hủy Diệt thì Hàn Sâm hoàn toàn có thể đưa Thánh Kinh Hủy Diệt vào Tí Hộ Sở. Đến lúc đó không ai có thể tìm thấy được Thánh Kinh Hủy Diệt, cho dù nghỉ ngờ hắn cũng không có tác dụng gì.
Đáng tiếc hiện tại Hàn Sâm cũng không đoán ra được ai là phản đồ, cũng không biết liệu phản đồ kia có mang Thánh Kinh Hủy Diệt đến đây không.
Hết chương 2182.
Bạn cần đăng nhập để bình luận