Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3387. Phù Đồ trưởng lão

Hàn Sâm đi theo phía sau Cổ Ma lặng lẽ đi về phía trước, sau khi thạch chuông đều quay thì nguy hiểm đã nhỏ đi rất nhiều, có thể phân biệt ra được tốc độ chảy của thời gian ở các khu vực, chỉ cần không tự tìm đường chết thì bình thường đều không có nguy hiểm lắm.
Thật ra thì Hàn Sâm rất muốn hỏi Cổ Ma, cuối cùng hắn có cướp đoạt di vật của Loạn với Táng Đạo Thiên và Đại Thiên Ma không, nhưng nếu hỏi thế thì Cô ma sẽ biết lúc đó hắn cũng có mặt, thế nên Hàn Sâm vấn luôn không hỏi.
Cổ Ma vừa đi vừa nói chuyện: “Ngươi theo ta cũng vô ích thôi, ta cũng không biết Thiên Chi Thời Chung ở đâu, cũng giống như ngươi, ta cũng chỉ có thể đi tìm vận may.”
“Vận may của ngươi luôn tốt hơn ta, đi theo ngươi thì cơ hội cũng lớn hơn chút.” Hàn Sâm vẫn không dao động, đi theo phía sau Cổ Ma.
Cổ Ma vừa đi vừa nói chuyện: “Thiên Chi Thời Chung giấu mình ở trong những thạch chuông kia, nhưng không một ai biết rốt cuộc cái nào là Thiên Chi Thời Chung.”
“Ngươi không giống kiểu người không có tí nắm chắc gì mà đã tới nơi này mạo hiểm.” Hàn Sâm hiểu Cổ Ma rõ quá luôn.
Cổ Ma khẽ thở dài: “Thôi được rồi, ta cho ngươi biết phải phân biệt Thiên Chi Thời Chung làm sao, nhưng ngươi không thể đi theo ta nữa.”
“Ngươi sợ ta theo ngươi như vậy, chẳng nhẽ ngươi đã biết vị trí của Thiên Chi Thời Chung?” Hàn Sâm nheo mắt lại hỏi.
Cổ Ma bất lực lắc đầu nói: “Nếu như ta biết Thiên Chi Thời Chung ở đâu thì cũng sẽ không mất thời gian lâu như vậy mà vẫn chưa lấy được. Ta chỉ không muốn để ngươi theo ta thôi, ngươi theo ta lần nào thì lần đó đều chẳng phải chuyện gì tốt. Cho dù vận khí của ta tốt, tìm được, thì cuối cùng vẫn sẽ bị ngươi cướp đi, thế thì ta lãng phí thời gian làm gì? Nếu ngươi còn cố ý theo ta thì ta không đi tìm nữa cũng được.”
Hàn Sâm sờ mũi, Cổ Ma nói không sai tí nào, hắn mỗi lần hắn đi theo Cổ Ma thì đều chiếm của hời từ chỗ Cổ Ma hết. Nếu Cổ Ma không đi †ìm nữa thật thì sẽ chẳng có lợi gì với bọn họ cả.
“Được rồi, ngươi nói cho ta biết cách phân biệt Thiên Chi Thời Chung đi, chúng ta tách ra tìm vận may, nhưng ngươi phải trả lời một câu hỏi của ta nữa.” Hàn Sâm nói.
“Ngươi muốn biết vì sao ta đã trở thành chủ Thiên giới mà vẫn tới Thời Chi Thiên đúng không?” Cổ Ma nói.
“Đúng rồi.” Hàn Sâm gật đầu.
Cổ Ma trầm ngâm chốc lát mới mở miệng nói: “Nói cho ngươi biết cũng không sao, ta tới Thời Chi Thiên không phải vì muốn lấy được vị trí chúa tể, mà là muốn lấy được Thiên Chi Thời Chung.”
“Có gì khác nhau sao?” Hàn Sâm cau mày hỏi.
“Đương nhiên là khác nhau rồi, lấy được Thiên Chi Thời Chung chưa chắc đã phải trở thành chúa tể. Đương nhiên, nếu như lấy được Thiên Chi Thời Chung thì ta cũng có thể sẽ suy xét đến việc từ bỏ thân phận chủ của một Trọng Thiên khác và trở thành chủ của Thời Chi Thiên, đó là chuyện không còn gì tốt hơn.” Cổ Ma nói.
“Ngươi muốn Thiên Chi Thời Chung để làm gì?” Hàn Sâm lại hỏi.
“Thiên Chi Thời Chung có thể tăng tốc thời gian hoặc đảo ngược thời gian, ta cần dùng nó để đi làm một chuyện, đây là đáp án mà ngươi muốn biết, ta đã trả lời rồi đó.” Cổ Ma nói.
“Được rồi, nói cho ta biết phải tìm Thiên Chi Thời Chung kiểu gì đi.” Hàn Sâm hiểu ý của Cổ Ma nên cũng không gặng hỏi tiếp.
Cổ Ma nói cách tìm Thiên Chi Thời Chung cho Hàn Sâm nghe, sau đó thì cáo từ.
“Tạm biệt.” Hàn Sâm thân thiện chào cáo biệt với Cổ Ma.
“Thôi sau này chúng ta đừng gặp lại nhau nữa.” Cổ Ma rời đi chẳng thèm quay đầu lại, đối lập hoàn toàn với vẻ lưu luyến của Hàn Sâm.
Hàn Sâm thấy tiếc hận liếm môi, nếu có thể đi theo Cổ Ma thì chắc chắn cơ hội tìm được Thiên Chi Thời Chung sẽ lớn hơn nhiều, nhưng nếu chọc bực Cổ Ma thì tới lúc đó đừng nói tìm Thiên Chỉ Thời Chung, e là có khi Cổ Ma sẽ thiết kế bẫy hại hắn nữa ấy chứ.
Sau khi thấy Cổ Ma đi mất thì Hàn Sâm mới quan sát bốn phía rồi đi về một hướng khác.
Phương pháp mà Cổ Ma dạy cho hắn rất đơn giản, có thể nói là một phương pháp rất đần nhưng lại vô cùng hữu hiệu.
Thiên Chi Thời Chung ở trong đống thạch chuông này, dù sử dụng mắt thường hay năng lực gì thì đều không tìm được rốt cuộc Thiên Chi Thời Chung ở đâu.
Muốn tìm được Thiên Chi Thời Chung thì buộc phải đi dò xét từng cái thạch chuông một, Thiên Chi Thời Chung trông không khác gì đồng hồ báo giờ bình thường, nhưng kim đồng hồ của Thiên Chi Thời Chung thì lại khác với kim đồng hồ của thạch chuông bình thường.
Chỉ cần thử một chút lên kim đồng hồ thì có thể biết nó có phải Thiên Chi Thời Chung hay không.
Nhưng thạch chuông ở trong Thời Chi Thiên nhiều không kể xiết, muốn thử dò xét từng cái một thì không biết phải mất bao nhiêu năm mới thử xong, cho nên mới nó vẫn phải dựa vào vận may.
Cũng giống như đi tìm phần thưởng vậy, may mắn thì tấm đầu tiên đã là giải nhất rồi, nhưng nếu vận khí không tốt thì có khi phải mò tới tấm cuối cùng mới được.
Hàn Sâm cũng không có cách nào khác nên đành đi thử theo cách của Cổ Ma.
Bây giờ kim đồng hồ đều đang xoay tròn, nên cách kia không sử dụng được, nhất định phải đợi sau khi kim đồng hồ dừng lại thì mới thử được.
“Cổ Ma không chờ ở đây để thử thì chắc thạch chuông ở nơi này đã bị giám định rồi, thôi ta cũng tới chỗ khác xem thử vậy.” Hàn Sâm tới quá muộn, không biết những thạch chuông kia cái nào đã bị người khác thử rồi nên chỉ đành đi thử từng cái một.
Đi không bao lâu thì Hàn Sâm chợt thấy trên một thạch chuông ở phía đối diện có mấy sinh vật Phá Giới, người cầm đầu trong đó là một vị trưởng lão của hội Thần Loạn, Hàn Sâm đã gặp hắn trong lần đại chiến trước.
“Hàn Sâm, lần này xem ngươi còn trốn được đi đâu?” Trưởng lão kia cũng nhìn thấy Hàn Sâm, lập tức dẫn theo vài con thú Phá Giới lao đến, rất nhanh đã vây Hàn Sâm vào trong.
Cơ thể của Hàn Sâm vốn đã chạy không nhanh, hơn nữa nơi này là khu vực của đồng hồ báo giờ nên phương hướng để chạy trốn cũng rất có hạn.
“Các ngươi đúng là âm hồn bất tán.” Hàn Sâm quan sát trưởng lão kia và vài con thú Phá Giới kia, rồi cũng chẳng để ý mấy.
Sức chiến đấu của cơ thể hắn mặc dù không cao, nhưng mà gặp mạnh thì mạnh, một trưởng lão và vài con thú Phá Giới thế này mà muốn giết hắn thì chẳng phải chuyện dễ.
“Hội trưởng đại nhân của bọn ta muốn ngươi chết thì sao để ngươi sống trên đời cơ chứ. Bổn trưởng lão tên là Phù Đồ, sau khi chết thì đừng quên là bổn trưởng lão đã giết ngươi.” Phù Đồ trưởng lão nói xong thì ngẩng đầu, lập tức quăng một tòa bảo tháp ra, thoáng cái đã chụp về phía Hàn Sâm.
Bảo tháp kia có mười tám tầng, toàn thân kim quang sáng chói trông cứ như thần tháp vậy, vừa rời tay là đã xuất hiện trên đỉnh đầu của Hàn Sâm.
Thân hình của Hàn Sâm đột nhiên tăng tốc, tránh đi trấn áp của bảo tháp, nhìn bảo tháp nện xuống ở trước mặt hắn.
Phù Đồ trưởng lão có hơi ngẩn ra, Thông Thiên Phù Đồ của hắn sau khi đã nhắm chuẩn mục tiêu thì đối phương rất khó chạy trốn, nhưng Hàn Sâm lại tránh được sự trấn áp của Thông Thiên Phù Đồ một cách dễ dàng, điều này khiến hắn thấy hơi bất ngờ.
Gần như là cùng lúc đó, năm con thú Phá Giới kia đều phát ra tiếng gầm, các loại lực lượng phong hỏa lôi điện trải khắp đất trời đánh về phía Hàn Sâm.
Lực lượng của cấp Phá Giới kinh khủng khôn cùng, gần như bao phủ cả khu vực của thạch chuông, nhưng Hàn Sâm vẫn du tẩu như thưởng ở giữa các loại lực lượng, cứ như thể không bị ảnh hưởng gì hết vậy.
Phù Đồ trưởng lão nhìn mà thầm giật mình, năm con thú Phá Giới bên
cạnh hắn đều có tỷ lệ Phá Giới trên sáu mươi phần trăm, cho dù không đánh thắng được Hàn Sâm thì cũng không nên không đụng được vào
hắn mới đúng.
Nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ này của Hàn Sâm, chỉ di chuyển dựa vào vị trí mà đã đùa bỡn được năm con thú Phá Giới của hắn trong lòng bàn tay.
Hết chương 3387.
Bạn cần đăng nhập để bình luận