Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2905. Đánh một trận với cô gái tóc vàng.

Hàn Sâm khẽ nhíu mày, hắn biết nếu không ra tay thì đám người này nhất định sẽ bị giết sạch ở đây. Hắn cũng muốn biết cô gái tóc vàng này cùng Uyển Nhi có quan hệ gì.
Từ góc độ sức mạnh mà nàng sử dụng, không giống như sức mạnh của Uyển Nhi, hoàn toàn không có sức mạnh kim sắc tương sinh tương khắc với Uyển Nhi và thể Thần Linh siêu cấp, mà là một loại năng lực chiết xuất hoặc có thể nói là hấp thụ sinh lực.
Trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, mái tóc đen của Bạch Vô Thường đã biến thành một màu trắng như tuyết, trông giống như một Bạch Vô Thường thật sự.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng trong vòng năm giây nữa, hắn sẽ chết oan chết uổng mất.
Hàn Sâm không quan tâm Bạch Vô Thường có chết hay không, nhưng hắn lại không thể không quan tâm đến sự sống chết của Bạch Vị, lại thêm cả thỏa thuận với Bạch Hoàng. Nếu muốn tiếp tục trà trộn vào Tộc Hoàng Cực, lần này chắc chắn là phải ra tay.
Cô gái tóc vàng dùng một tay đập vỡ cự chùy Thần Hóa của Bạch Vạn Giới, sau đó mắt nàng lóe sáng, tay còn lại bắt lấy Bạch Vi đang ở gần nàng nhất.
Bạch Vi đang sử dụng Hoàng Cực Kinh Thiên Quyền, chắc chắn chỉ có nàng là người duy nhất ở gần cô gái tóc vàng nhất.
Một lực hút kinh hoàng khiến cơ thể Bạch Vi bất giác bay về phía lòng bàn tay cô gái tóc vàng. Bạch Vi gặp nguy hiểm nhưng không hoảng loạn, trên người thoáng xuất hiện từng vầng sáng hình vòng cung, khiến cơ thể nàng xoay người, cố gắng mượn dùng lực xoay tròn kia để thoát khỏi lực hút của cô gái tóc vàng.
Nhưng nàng mới di chuyển được một nửa, còn chưa hoàn thành một vòng, thì đã bị cô gái tóc vàng hút vào lòng bàn tay, bị cô gái tóc vàng đó nắm lấy cổ.
Bạch Vi hiển nhiên mạnh hơn Bạch Vô Thường một chút. Ngay giây phút bị tóm cổ, nàng còn muốn dùng dịch chuyển tức thời để rời đi. Đó là thuật Thần Du học được từ Tộc Thái Thượng.
Nhưng sức mạnh không gian trên cơ thể nàng chập chờn vài lần, thì tan biến như một tia lửa bị nước dập tắt, vậy mà lại không thể dịch chuyển tức thời.
Bạch Vạn Giới và Bạch Lăng Sương đều cực kỳ hoảng sợ. Không ai nghĩ rằng Người Bất Tử ở cửa ải cuối cùng lại đáng sợ đến vậy.
Cả hai căn bản là không nói gì cả, quay người bỏ chạy, bước lên cây cầu độc mộc mà bọn họ đi tới, không thèm để ý đến cả Bạch Vô Thường và Bạch Vĩ.
Nhưng chuyện này cũng không thể trách họ. Cô gái tóc vàng quá mạnh mẽ, thể hiện sức mạnh áp đảo, nếu bọn họ ở lại đây thì cũng đi chịu chết mà thôi.
Bạch Vi thầm nói không tốt, biết rằng lần này mình chết chắc rồi, cảm thấy có thứ gì đó đang chảy qua cổ mình đến lòng bàn tay của cô gái tóc vàng.
Khi sức lực trong người dần bị xói mòn, Bạch Vi cảm thấy mình thậm chí không còn sức để vùng vẫy, chỉ có thể run rẩy trong lòng bàn tay của cô gái tóc vàng.
“Phải chết ở đây sao? Ta còn chưa đánh bại hắn mà?” Một bóng người hiện lên trong đầu Bạch Vi. Trước khi chết, điều nàng cảm thấy lại không phải là sợ hãi, mà là tiếc nuối.
Đột nhiên, Bạch Vi chỉ nghe thấy một tiếng va chạm bên tai, như có tiếng ngọc thạch va chạm. Cùng lúc đó, cổ của nàng được thả lỏng, bàn tay nắm lấy cổ nàng của thiếu nữ tóc vàng buông lỏng.
Bạch Vi còn chưa kịp hiểu rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra, thì đã cảm thấy có một lực kéo mình lại, khiến nàng nhanh chóng rời khỏi cô gái tóc vàng.
Oành oành!
Bạch Vi và Bạch Vô Thường đều ngã lăn xuống đất, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Thánh Anh đang đứng giữa họ, ngước nhìn cô gái tóc vàng, giống như Thần Tử trên bầu trời.
Bạch Vạn Giới và Bạch Lăng Sương đang chạy trốn thì đột nhiên nghe thấy tiếng động, vô thức nhìn lại thì thấy Thánh Anh dùng một tay mà kéo Bạch Vô Thường và Bạch Vĩ trở lại. Hắn lại có thể cứu hai người kia từ tay cô gái tóc vàng kia, lập tức lộ vẻ không thể tin được.
Cả hai không khỏi ngơ ra, bước chân chạy trốn của dừng lại. Nếu Bạch Vi và Bạch Vô Thường đã chết, thì sau khi bọn họ trở về sẽ rất khó để giải thích.
Nhưng bây giờ Bạch Vô Thường và Bạch Vĩ vẫn chưa chết, nếu bọn họ cứ chạy trốn như vậy, chung quy vẫn sẽ để lại một ít vết nhơ, không chừng còn có thể khiến trong lòng Bạch Hoàng xuất hiện khúc mắc.
Dù không tiếp tục chạy trốn, nhưng Bạch Vạn Giới và Bạch Lăng Sương cũng không dám lại gần, chỉ đứng từ xa quan sát.
“Các ngươi đi đi.” Hàn Sâm nhìn cô gái tóc vàng nói, nhưng hắn lại đang nói với Bạch Vô Thường và Bạch Vi.
Bạch Vi đỡ Bạch Vô Thường đã mệt lả dậy. Hai người nhìn hắn với ánh mắt phức tạp, sau đó lùi lại và bước lên cây cầu độc mộc.
Trên đảo chỉ còn lại Hàn Sâm và cô gái tóc vàng, cô gái tóc vàng nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm với ánh mắt lạnh lùng. Bóng dáng của nàng lập tức mờ đi trong không khí, khi xuất hiện trở lại thì đã ở trước mặt Hàn Sâm, một bàn tay nắm lấy cổ Hàn Sâm.
Lòng bàn tay của Hàn Sâm không biết tại sao lại duõỗi ra, chạm vào lòng bàn tay của cô gái tóc vàng.
Vừa rồi một chưởng của hắn đã chạm vào cô gái tóc vàng. Thực lực của hai người ngang nhau, không ai được chút lợi nào. Nhưng với một chưởng này, Hàn Sâm cảm thấy lòng bàn tay cô gái tóc vàng dường như có một lực hút rất mạnh, cứ hút lấy bàn tay của hắn. Đồng thời, Hàn Sâm cũng cảm thấy hình như có thứ gì trên người mình chảy về phía tay của cô gái tóc vàng.
Thứ đó không phải là sức mạnh gen mà hắn tu luyện được, cũng không phải là tuổi thọ của hắn, cảm thấy cực kỳ kỳ lạ, hơi khó nắm bắt.
“Thuật Rút Linh!” Hàn Sâm lập tức nhận ra thứ mà nàng đã kéo đi là gì.
Hóa ra thứ mà cô gái này hút đi không đơn thuần chỉ là sức mạnh sinh mệnh, mà là linh của sinh vật. Thảo nào mái tóc của Bạch Vô Thường đã bạc trắng, nhưng khuôn mặt vẫn chưa thực sự già đi.
Bởi vì sức mạnh sinh mệnh của hắn không bị già đi, thứ bị suy yếu chỉ có tinh thần của hắn. Sau khi tinh thần suy yếu sẽ khiến cho con người cảm thấy giống như không có sức sống, thực ra lại không phải là vậy.
“Chẳng lẽ các Dị chủng trong Cửu Ngự Cung đều bị nàng rút mất linh?” Vô số ý nghĩ xẹt qua trong đầu Hàn Sâm, nhưng tay hắn cũng không dừng lại. Lĩnh Vực Động Huyền bị vận chuyển đến cực hạn, nhưng vẫn không thể ngăn việc linh của hắn bị thiếu nữ tóc vàng hút đi.
Rất nhanh sau đó, Hàn Sâm đã phát hiện ra rằng linh không thuộc về bất kỳ bánh răng Đại Vũ Trụ nào. Ngay cả khi hắn sử dụng Lĩnh Vực Động Huyền để ngăn tất cả các bánh răng vũ trụ chuyển động, thì cũng không thể ngăn việc cô gái tóc vàng hút đi linh của mình.
Hàn Sâm liên tục thay đổi rất nhiều sức mạnh, nhưng không có bất kỳ loại nào có thể ngăn cô gái tóc vàng rút đi linh của hắn.
Hàn Sâm khẽ cau mày. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy loại sức mạnh này, cũng chưa từng gặp phải đối thủ như vậy bao giờ.
Trong khi suy nghĩ xoay chuyển, Hàn Sâm đã vận chuyển gen vật ngữ, sử dụng một loại sức mạnh gia cố vĩnh cửu lên bản thân, hy vọng có thể ngăn chặn sự rò rỉ của linh.
Ngay sau khi sức mạnh gia cố vĩnh cửu phát huy tác dụng, Hàn Sâm lập tức cảm thấy sức hút trên tay của cô gái tóc vàng biến mất, linh của hắn cũng không tiếp tục rò rỉ ra ngoài.
“Gen vật ngữ thực sự rất hữu ích, không hổ là thứ mà Thánh Chủ đã nghiên cứu ra để đối phó với thần linh, quả nhiên có tác dụng đặc biệt đối với thần linh.” Trong lòng Hàn Sâm vui mừng khôn xiết. Hắn chỉ ôm thái độ muốn thử một chút, nhưng không ngờ lại có hiệu quả như vậy.
Cô gái tóc vàng vẫn đang nắm lấy lòng bàn tay của Hàn Sâm, nhưng nàng không thể hấp thụ linh từ lòng bàn tay của Hàn Sâm, trên khuôn mặt không có cảm xúc kia lại lộ ra vẻ nghi hoặc, đôi mắt màu vàng nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm.
Hết chương 2905.
Bạn cần đăng nhập để bình luận