Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2657. Ai là người tiếp quản?

Khi săn giết dị chủng Tinh Giáp Trùng, Lý Ngọc Chân thi thoảng lại nghe được tiếng rít gào của Tinh Giáp Trùng Thần Hóa vang lên ở nơi xa.
“Cũng không tệ, vậy mà có thể kiên trì thời gian dài như vậy mà chưa rời khỏi Tinh Thần Thụ cơ đấy.” Lý Ngọc Chân nói với vẻ chế nhạo, nhìn thoáng qua hướng Hàn Sâm, cũng không có ý định đi qua.
Tinh Giáp Trùng Thần Hóa bị hắn mở ra khứu giác tử vong mới có thể đuổi riết không tha. Bản thân Lý Ngọc Chân cũng giết rất nhiều Tinh Giáp Trùng, Tinh Giáp Trùng Thần Hóa đương nhiên cũng ngửi thấy được.
Ở khoảng cách xa, hắn còn có thể dùng bí pháp áp chế chứ nếu ở gần, để Tinh Giáp Trùng Thần Hóa ngửi thấy khí tức tử vong trên người hắn, không chừng lại quay đầu đuổi theo hắn.
Cho nên Lý Ngọc Chân vân không chạy qua chỗ Hàn Sâm, không biết sự thật lại khác xa trong tưởng tượng của hắn.
Hàn Sâm vừa né tránh công kích của Tinh Giáp Trùng Thần Hóa vừa săn giết Tinh Giáp Trùng cấp Vương, tốc độ săn giết lại vẫn vượt trên Lý Ngọc Chân.
Ngay cả ông lão dưới tàng cây cũng phải giật mình, Hàn Sâm đã đuổi bắt với Tinh Giáp Trùng Thần Hóa lâu như vậy mà công kích của nó vẫn không làm thương tổn mảy may đến Tinh Thần Thụ.
Rõ ràng tất thảy đều nhờ vào sự dẫn dắt của Hàn Sâm, nếu không thế công mãnh liệt của Tinh Giáp Trùng Thần Hóa chắc đã đánh vào Tinh Thần Thụ từ lâu rồi, chí ít cũng phải tổn hại đến cành lá.
“Thật là hiếm có.” Vẻ tán thưởng trong mắt ông cụ ngày càng sâu sắc hơn.
Tuy Lý Ngọc Chân đã xuất sắc lắm rồi nhưng so sánh với Hàn Sâm vẫn có vẻ thô sơ, không đến mức thực lực khác xa song có thể thấy không nằm trên cùng một đẳng cấp.
Cũng không phải nói thực lực Hàn Sâm mạnh hơn Lý Ngọc Chân bao nhiêu, mà là mức độ tỉ mỉ khi xử lý chuyện này của hắn hơn xa Lý Ngọc Chân.
“Linh Lung này, có thể cho ta mượn tằm của ngươi được không?” Thời gian một ngày sắp trôi qua, ông cụ đột nhiên nhìn về phía Linh Lung, nghiêm túc hỏi.
“Ý của sư thúc tổ là?” Linh Lung nghĩ tới một khả năng nhưng lại không dám tin vào suy nghĩ của mình.
“Mượn hắn giữ Tinh Thần Thụ giúp ta một năm. Nếu một năm sau ta không thể quay về thì cây này sẽ do ngươi và hắn thay phiên coi sóc, đến tận khi ta trở về mới thôi.” Ông cụ nghiêm mặt nói.
Linh Lung ngẩn ra, không ngờ ông cụ lại đưa ra quyết định như vậy, để một tằm trông coi Tinh Thần Thụ, thậm chí còn có thể nhận được một nửa quyền sử dụng Tỉnh Thần Thụ, đây là chuyện có một không hai trong lịch sử tộc Thái Thượng.
“Sư thúc tổ chắc chắn muốn giao Tinh Thần Thụ cho hắn trông coi ư?” Linh Lung thật không dám tin, bèn hỏi lại.
“Đúng vậy, ta đã suy nghĩ rất kỹ rồi. Hắn là người thích hợp nhất, ngươi có bằng lòng để hắn canh giữ ỏ đây một năm không?” Ông cụ trả lời chắc nịch.
“Nếu người đã quyết định rồi thì đệ tử cầu còn không được.” Linh Lung thầm lấy làm kỳ.
Hàn Sâm là tằm, vốn dĩ nên là nàng giúp đỡ Hàn Sâm nhận được nhiều †ài nguyên hơn. Nhưng bây giờ Hàn Sâm đã đạt được quyền trông coi Tinh Thần Thụ, nếu một năm sau sư thúc tổ không quay về thì nàng và Hàn Sâm mỗi người có thể thu được quyền sử dụng một nửa Tinh Thần Thụ, đây cũng là một món tài nguyên cực kỳ to lớn với Linh Lung.
Tuy tài nguyên của Thiên Ngoại Thiên phong phú nhưng lại quá nguy hiểm. Hơn nữa theo quy tắc của tộc Thái Thượng, sau khi nhận được †ằm, nàng phải tự đi giành giật tài nguyên. Tài nguyên nhiều hơn nữa cũng phải tự mình đánh lấy, không dễ dàng đoạt được đến tay.
Tinh Thần Thụ lại khác, trực tiếp hái quả mọng xuống, lấy được dị chủng bên trong, mức độ nguy hiểm thấp hơn rất nhiều so với đi săn giết dị chủng Thần Hóa.
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh. Vì cự ly dịch chuyển tức thời quá ngắn nên Hàn Sâm không thể trực tiếp na di xuống dưới tàng cây, hắn đành phải rời khỏi tán cây trước một tiếng, quay về chỗ của ông cụ dưới tàng cây.
Sau khi Hàn Sâm rời khỏi tán cây, con Tinh Giáp Trùng Thần Hóa không đuổi theo hắn nữa, rõ ràng không muốn rời khỏi Tinh Thần Thụ.
Lý Ngọc Chân không nghe được âm thanh của Tinh Giáp Trùng, biết Hàn Sâm đã rời đi rồi.
“Kiên trì tới bây giờ thì có tác dụng gì chứ? Cũng chỉ là bị Tỉnh Giáp Trùng Thần Hóa đuổi đánh cả một ngày thôi, đã định sẵn không thể hoàn thành bài kiểm tra của sư thúc tổ.” Lý Ngọc Chân tiếp tục săn giết Tinh Giáp Trùng. Qua chừng một tiếng đồng hồ, đến thời gian giao hẹn, hắn mới trực tiếp sử dụng tinh không đại na di quay về trước mặt ông cụ.
Vì Hàn Sâm bay trở về cho nên thời gian hắn về đến nơi không chênh lệch bao nhiêu so với Lý Ngọc Chân.
“Sư thúc tổ, ta tổng cộng săn giết được hai ngàn bốn trăm mười sáu con Tinh Giáp Trùng cấp Vương, như vậy đã vượt qua kiểm tra chưa ạ?” Lý Ngọc Chân hành lễ với ông cụ, nói.
Ông cụ khẽ gật đầu: “Tiểu Khúc dạy được một đồ đệ giỏi đấy. Tuy người không tu luyện Thái Thượng Cảm Ứng Thiên nhưng năng lực cũng không kém cạnh so với những đệ tử tu luyện Thái Thượng Cảm Ứng Thiên.”
Lý Ngọc Chân nghe được mà mừng rơn, có thể nhận được lời động viên như vậy từ sư thúc tổ chắc chắn là chuyện rất đáng vui mừng với Lý Ngọc Chân.
Hơn nữa nghe sư thúc tổ có vẻ rất hài lòng với biểu hiện của hắn, vậy chuyện tiếp quản Tinh Thần Thụ chắc chắn không còn nghỉ ngờ gì nữa.
“Đây vốn là chuyện mười phần chắc chín rồi, ta chính là người thích
hợp nhất, nếu không sư phụ đã chẳng đề cử ta với sư thúc tổ.” Lý Ngọc Chân thầm đắc ý, gương mặt cũng vẽ ra nụ cười tươi.
Ông cụ dừng một chút, lại nói tiếp: “Song ta đã chọn được người để chăm sóc Tinh Thần Thụ rồi. Ngươi trở về nói với Tiểu Khúc một tiếng, cảm ơn hắn đã suy nghĩ cho ta.”
Lý Ngọc Chân còn đang đắc ý lại đột nhiên nghe được một câu như vậy, hầu như cho là tai mình có vấn đề, nghe lầm lời của ông cụ nói.
“Sư thúc tổ, người nói người đã chọn được người tiếp quản Tinh Thần Thụ rồi sao?” Lý Ngọc Chân do dự một lát, vẫn không nhịn được cất lời hỏi.
Tuy biết nghỉ ngờ trưởng bối như vậy là không tốt nhưng Lý Ngọc Chân thật sự không thể hiểu nổi, nếu sư thúc tổ đã chọn được người thì cần gì phải để hắn kiểm tra nữa, đây chẳng phải là làm chuyện thừa thãi hay sao?
Ông cụ khẽ gật đầu, dùng giọng điệu già nua khàn khàn nói: “Đúng vậy, †a đã tìm được người thích hợp nhất để trông nom Tinh Thần Thụ rồi. Cũng may nhờ có ngươi, ngươi hái mười quả mang về đi, coi như là chút tâm ý của sư thúc tổ ta đây, không để ngươi đi tay không chuyến này.”
“Nhờ có ta?” Nhất thời Lý Ngọc Chân không phản ứng lại được là có ý gì, người ông cụ chọn thì có liên quan gì đến hắn?
Ông cụ chỉ Hàn Sâm vừa quay về, nói: “Ta đã quyết định sau này sẽ do hắn phụ trách chăm sóc Tinh Thần Thụ.”
“Cái gì… Hắn…” Lý Ngọc Chân tỏ vẻ khó tin nhìn Hàn Sâm, dù thế nào cũng không thể ngờ được có chuyện như vậy, sư thúc tổ lại chọn một †ằm tiếp quản Tinh Thần Thụ.
Hàn Sâm nghe được lời ông cụ cũng sửng sốt. Hắn thật sự không ngờ mình lại biến thành người tiếp quản Tinh Thần Thụ, chuyện này hình như đâu có quan hệ gì với hắn? Hắn chỉ đến lấy quả Tinh Thần thôi mà.
“Sư thúc tổ, đây là người vừa mới quyết định sao?” Lý Ngọc Chân nhịn một lúc lâu, vẫn không nén nổi nỗi uất ức trong lòng, thốt ra câu hỏi. Hắn thật sự không rõ mình kém Hàn Sâm ở đâu mà sư thúc tổ thà chọn một tằm tiếp quản Tinh Thần Thụ cũng không cần hắn, hơn nữa †ên này còn chưa hoàn thành nhiệm vụ sư thúc tổ giao phó nữa cơ.
Trong mắt Lý Ngọc Chân, Hàn Sâm chắc chắn không săn giết được một nghìn con Tinh Giáp Trùng cấp Vương, sao có thể hoàn thành nhiệm vụ được chứ.
Hết chương 2657.
Bạn cần đăng nhập để bình luận