Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 166: Tên Khốn May Mắn

- Nói.
Dương Mạn Lệ đã không muốn cùng tên có vận may khiến người ta đố kỵ này nói thêm cái gì nữa.
Nếu quân nhân khác nghe xong chuyện được làm đại diện cho Đế Cương, đừng nói là điều kiện, cho dù là một đồng tiền cũng không lấy, vẫn có rất nhiều minh tinh ở trong quân đội đồng ý đi làm, huống chi lần này Đế Cương lo lắng thân phận của Hàn Sâm tương đối đặc thù, đưa ra điều kiện đã tương đối hậu đãi rồi.
Điều kiện như vậy, cho dù đi mời đại minh tinh chưa tiến hóa đang hot hiện nay, giống như là Đường Chân Lưu đều đủ rồi, bây giờ chỉ là mời một sinh viên trường quân đội không có danh tiếng gì như vậy làm đại diện, hắn lại còn muốn bàn điều kiện.
- Tôi có một chiếc chiến giáp xuất xứ từ phòng thí nghiệm của Đế Cương, tôi hi vọng Đế Cương có thể bổ sung hệ thống vũ khí cho tôi, sau đó cũng cho chiến giáp này được hưởng dịch vụ bảo hành sửa chữa miễn phí của Đế Cương.
Hàn Sâm cũng biết, mặc dù chiếc Ngân Sắc Sát Cơ kia của hắn là sản phẩm thí nghiệm, nhưng đó chính là tiêu chuẩn áp dụng cho quân đội chân chính.
Mà Đế Cương đẩy ra sản phẩm cho công chúng, về mặt tính năng nhất định sẽ cắt bỏ trên phạm vi lớn, kém xa chiếc Ngân Sắc Sát Cơ này của hắn.
Hiện tại Hàn Sâm duy nhất không hài lòng với Ngân Sắc Sát Cơ là nó không có hệ thống vũ khí, sử dụng vũ khí tự động bên ngoài cuối cùng vẫn rất bất tiện, hơn nữa cũng không thể mọi lúc mọi nơi mang theo các loại vũ khí được.
Nhưng nếu như Ngân Sắc Sát Cơ bị hao tổn, bảo hành sửa chữa thông thường khẳng định là không sửa được loại chiến giáp cấp sinh vật này, hắn cũng rất cần Đế Cương phục vụ.
- Còn có… điều kiện gì khác hay không?
Dương Mạn Lệ đã hơi choáng rồi, giống như máy móc dò hỏi.
- Tạm thời là không có, trước hết như vậy đã.
Hàn Sâm vừa cười vừa nói.
Dương Mạn Lệ đứng dậy nói:
- Tôi sẽ đệ trình yêu cầu của cậu lên, cấp trên sẽ thương lượng với phía Đế Cương, cậu trở về đợi thông tri đi, những ngày này ở trong trường quân đội học tập cho tốt, mở máy để cho tôi có thể liên lạc với cậu được.
Nói xong, Dương Mạn Lệ quay người rời đi, cô thật sự không muốn ở thêm một giây đồng hồ nào với tên siêu cấp may mắn Hàn Sâm này nữa.
- Lần này thật sự là phát tài rồi, hàng năm vô duyên vô cớ có thêm 2000 vạn phí đại diện, còn có chiến giáp loại mới nhất để sử dụng, nếu như Đế Cương đồng ý tăng thêm hệ thống vũ khí cùng phục vụ miễn phí cho Ngân Sắc Sát Cơ vậy thì càng hoàn mỹ.
Dương Mạn Lệ đi rồi, Hàn Sâm hưng phấn nắm chặt nắm đấm lại.
Miếng bánh từ trên trời rớt xuống như vậy, Hàn Sâm đương nhiên không nghĩ ra lý do để từ chối.
Hàn Sâm cao hứng trở lại trong trường học, nhưng lại không biết bây giờ Kỷ Yên Nhiên đã sắp muốn nổ tung rồi.
Sau đêm hôm đó, tâm tình của Kỷ Yên Nhiên tương đối phức tạp, không biết mình có nên cứ như vậy trở thành bạn gái của Hàn Sâm không, hay là nghĩ biện pháp khiến cho hắn lùi bước.
Nhưng nếu muốn để cho Hàn Sâm lùi bước thì phải làm gì, rõ ràng là Hàn Sâm đã ăn chắc cô, sao lại có thể dễ dàng buông tha.
Tâm hồn thiếu nữ của Kỷ Yên Nhiên nghĩ ngợi lung tung cả đêm, vốn cho rằng tiếp theo Hàn Sâm nhất định sẽ mãnh liệt tấn công cô.
Thế nhưng mà tâm hồn thiếu nữ của Kỷ Yên Nhiên dang nhảy loạn lên chờ đợi, vậy mà hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của Hàn Sâm đâu.
Ngày đầu tiên không nhìn thấy bóng dáng Hàn Sâm, Kỷ Yên Nhiên có chút hếch cái miệng nhỏ nhắn lên, trong lòng âm thầm nghĩ:
- Muốn sử dụng thủ đoạn lạt mềm buộc chặt, bổn cô nương đã thấy nhiều rồi, bổn cô nương chính là không thèm để ý tới, nhìn xem ngày mai cậu tìm lý do gì tới gặp tôi.
Thế nhưng mà đã đến ngày hôm sau, Kỷ Yên Nhiên vẫn không hề nhìn thấy bóng dáng của Hàn Sâm.
- Kiên nhẫn thêm một chút nữa, không có tác dụng gì với bổn cô nương đâu.
Trong lòng Kỷ Yên Nhiên rên rỉ.
Thế nhưng mà đã đến ngày thứ ba, Hàn Sâm vẫn mất tích không thấy bóng dáng đâu, sắc mặt của Kỷ Yên Nhiên liền có chút khó coi.
- Hay là hắn đã xảy ra chuyện gì rồi, bị phi thuyền đụng phải? Gãy chân, không bò dậy nổi? Cho nên không có cách nào tới gặp mình hay sao?
Kỷ Yên Nhiên thầm nghĩ.
Ngày thứ tư, vẫn không thấy bóng dáng của Hàn Sâm.
- Tên khốn kiếp kia thấy bổn cô nương xinh đẹp trẻ trung hào phóng cao quý gợi cảm, cho nên tự ti mặc cảm, cảm thấy mình không xứng với người hoàn mỹ như vậy, nên mới không dám tới tìm mình hay sao? Nhất định là vậy rồi, nhất định là như vậy.
Ngày thứ năm ngày thứ sáu ngày thứ bảy… liên tiếp gần mười ngày Kỷ Yên Nhiên đều không nhìn thấy bóng dáng Hàn Sâm, trong lòng đã hoàn toàn tức giận sắp phát nổ.
- Hàn Sâm, cậu là tên khốn kiếp, cậu cho rằng lão nương là ai? Ăn xong quẹt mỏ muốn chạy sao? Không có cửa đâu cưng!
Ngọn lửa tức giận trong lòng Kỷ Yên Nhiên đang hừng hực thiêu đốt lên.
Mà lúc này Hàn Sâm mới vừa từ bên trong Tí Hộ Sở trở lại trường học, căn bản không hề có ý định đi tìm Kỷ Yên Nhiên.
- Lão tam, cậu trở lại thật đúng lúc, cùng tôi đi nghe bài giảng của giáo sư Nghiêm đi.
Hàn Sâm vừa mới về đến phòng, vừa vặn gặp được Trương Dương đang đi ra ngoài, Trương Dương không nói hai lời, kéo lấy Hàn Sâm đi thẳng một mạch ra ngoài.
- Sau cậu ta lại muốn đi nghe giáo sư Nghiêm giảng bài nhỉ?
Trong lòng Hàn Sâm lấy làm kỳ quái.
Loại thanh niên nhiệt huyết cộng thêm chứng bệnh đa nhân cách như Trương Dương, cái gì đó cậu ta đều học rất nhanh, nhưng nếu nói đến một ít ngành học có lý luận khô khan, đối với cậu ta mà nói chính là một loại đau khổ.
Giống như lý luận về tân võ học cận đại của giáo sư Nghiêm, chính là một ít tri thức lý luận, giáo sư Nghiêm lại tương đối bảo thủ, giảng bài rất buồn tẻ, hơn nữa không khí luôn nặng nề xưa giờ không thay đổi, bình thường Trương Dương không thích nghe ông giảng bài nhất.
Nhưng mà lý luận tân võ học cận đại là một môn học bắt buộc, Trương Dương sợ rớt tín chỉ, cho nên mới không thể không đi, nhưng mà hôm nay cậu ta nói tới việc đi nghe giáo sư Nghiêm giảng bào, gương mặt rõ ràng lộ ra vẻ chờ mong cùng tươi cười, việc này khiến cho Hàn Sâm cảm thấy rất kỳ quái.
- Cậu không biết hả, trường học mời Thần Tử thứ sáu ở không gian thứ nhất Tí Hộ Sở Đinh Minh Chí cùng Thần Tử thứ hai Đường Chân Lưu đến trường chúng ta diễn thuyết làm mẫu. Bài giảng hôm nay của giáo sư Nghiêm do bọn họ phối hợp làm mẫu để dạy học, sao có thể không đi được.
Trương Dương lộ ra gương mặt hưng phấn.
Lúc này Hàn Sâm mới chợt hiểu ra, vì sao mà Trương Dương lại hưng phấn như thế, Đường Chân Lưu chính là thần tượng của Trương Dương a, thằng này treo trên đầu giường của mình không phải là hình mỹ nữ, mà là một tấm hình lớn của Đường Chân Lưu, quả thực là một tên hiếm thấy.
Nguyện vọng của Trương Dương vốn không phải là khoa bắn cung, mà là khoa tân võ học, nhưng bởi vì tố chất thân thể của cậu ta không hợp cách, chỉ có thể đi theo con đường chiêu sinh đặc biệt, thi vào khoa bắn cung.
Ngay từ đầu Hàn Sâm cũng kỳ quái, tính cách giống như Trương Dương, làm sao lại ghi danh vào khoa bắn cung cần yên tĩnh và kiên nhẫn như vậy, cũng là về sau nghe cậu ta nói mới biết nguyên nhân.
Đao pháp cuồng bạo hung hãn kia của Đường Chân Lưu, rất được Trương Dương yêu thích, một mực dùng thần tượng làm mục tiêu phấn đấu, lần này Đường Chân Lưu lại được trường học mời đến làm mẫu để dạy học, cũng khó trách Trương Dương lại hưng phấn như thế.
Hàn Sâm bị Trương Dương lôi kéo đi tới phòng học, bình thường có rất ít sinh viên đi nghe giáo sư Nghiêm giảng bài, nhưng hôm nay đã sớm kín người hết chỗ.
Chỗ ngồi đã sớm không có, mà ngay cả khán đài trên lầu hai đều có rất nhiều người đang đứng.
Hơn nữa còn có rất nhiều nữ sinh viên hưng phấn bàn tán ầm ĩ, thoạt nhìn đều cảm thấy vô cùng hứng thú với Vu Minh Chí và Đường Chân Lưu.
- Hàn Sâm, cậu cũng tới xem Vu Minh Chí và Đường Chân Lưu à? Tới tới tới, đến ngồi bên này.
Có bạn học tinh mắt nhìn thấy Hàn Sâm, vậy mà vô cùng nhiệt tình nhường ra một chỗ ngồi cho hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận