Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 920: Tới Đi

Bách Hoa Nữ Đế từng bước một đi đến chỗ Hàn Sâm, đã sắp đi đến trước mặt Hàn Sâm, vẫn thấy hắn không hề tính toán muốn ra tay, quả nhiên là muốn chịu đựng công kích của cô.
- Hừ, hiện tại cho anh hung hăng càn quấy, chờ một lát sẽ cho anh khóc.
Bách Hoa Nữ Đế nhìn khuôn mặt tuấn mỹ giống như là thần minh kia của Hàn Sâm, răng trắng nhỏ nghiến khanh khách, lật tay ngưng tụ ra một đóa hoa ánh sáng, đánh tới trên người Hàn Sâm.
Một đám Dị Linh đều nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm, nhìn xem đến cùng là hắn sẽ né tránh hay không, kết quả là nhìn thấy Hàn Sâm đứng ở nơi đó không tránh không né, thánh quang màu trắng trên người rừng rực chập chờn, bất động như là núi cao, cứ thế mà nhận lấy một đóa hoa ánh sáng.
Thế nhưng mà đóa hoa ánh sáng kia cũng không nổ tung ở trên người Hàn Sâm, hóa thành một đóa hoa quang ấn, trực tiếp trấn áp ở trên người Hàn Sâm.
- Đã nói trước là trăm quyền đấy, anh đừng nên lộn xộn.
Bách Hoa Nữ Đế sợ Hàn Sâm đổi ý, đôi bàn tay như ngọc trắng sinh hoa nhanh chóng múa lên, đánh ra từng đóa Bách Hoa Ấn tới Hàn Sâm.
Trên người Hàn Sâm lập tức nở đầy đóa hoa ánh sáng, nhiều đóa Bách Hoa khắc ở trên người Hàn Sâm nở ra, cơ hồ chôn vùi Hàn Sâm ở bên trong đóa hoa kiều diễm.
Lúc Bách Hoa Ấn đánh ra tựa hồ vô cùng nhẹ nhàng xinh đẹp, nhưng mà sau khi rơi lên trên người Hàn Sâm nở ra, lại giống như một ngọn núi cao vậy, bộc phát ra khí tức vô cùng kinh khủng, giống như từng núi lớn trấn áp ở trên thân thể Hàn Sâm.
Đừng nói là Hàn Sâm, ngay cả những Dị Linh đang xem cuộc chiến đó, chỉ cảm thụ được khí tức kinh khủng vô biên kia, đã cảm thấy mình sắp bị ép không thở nổi.
Liên tục đánh ra ba bốn mươi đòn Bách Hoa Ấn, trên mặt Bách Hoa Nữ Đế đã tràn đầy gió xuân tươi cười đắc ý:
- Thái Thượng Hoàng, tôi mới chỉ đánh tới 37 quyền, anh còn muốn tiếp tục cho tôi đánh tiếp không?
Mặt Hàn Sâm lộ ra vẻ ngưng trọng, cơ bắp toàn thân kéo căng, tựa hồ như là đang cố gắng chống cự lại áp lực kinh khủng kia.
Nghe Bách Hoa Nữ Đế nói như vậy, Hàn Sâm bĩu môi nói ra:
- Có bao nhiêu bổn sự sử dụng hết ra, một chút thủ đoạn này còn không làm gì được tôi.
- Được, tôi liền xem anh có thể mạnh miệng đến khi nào.
Bách Hoa Nữ Đế thấy bộ dáng cật lực kia của Hàn Sâm, nhếch miệng, trực tiếp một lần nữa đánh ra từng đòn Bách Hoa Ấn tới Hàn Sâm.
Đóa hoa nở ra trên người Hàn Sâm ngày càng nhiều, khí tức kia cũng càng ngày càng khủng bố, toàn bộ người của Hàn Sâm cũng đã bị chôn ở bên trong đóa hoa, liền một chút cũng không nhìn thấy đâu nữa.
Chỉ có thể nhìn thấy thân thể kia tính cả đóa hoa đang nở ra ở trên người đều run rẩy, giống như đã sắp không chịu nổi áp lực kinh khủng kia, tùy thời đều sẽ bị đè ép nằm rạp xuống mặt đất vậy.
- Thái Thượng Hoàng quả thực rất lợi hại, bị trúng nhiều Bách Hoa Ấn như vậy vẫn còn không bị đè sấp xuống, thật sự lợi hại. Nhưng mà hắn cũng quá khoa trương đi, lại muốn để cho Bách Hoa Nữ Đế đánh hắn 100 quyền, chỉ sợ là không chịu nổi.
Có Dị Linh nhận biết sự lợi hại của Bách Hoa Ấn thở dài nói.
- Đây gọi là chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, Thái Thượng Hoàng cũng là một người hiểu tình thú, nhưng đáng tiếc thoạt nhìn thì Bách Hoa Nữ Đế không có một chút ý tứ lưu tình nào.
Dị Linh bên cạnh cười nói.
- Bách Hoa Ấn kia đến cùng là lợi hại ở chỗ nào? Nếu mấy người biết, nói nghe một chút đi.
Rất nhiều Dị Linh không biết sự lợi hại của Bách Hoa Ấn nói ra.
Dị Linh nói ra trước hết nhất kia lập tức tinh thần tỉnh táo:
- Bách Hoa Ấn mà mấy người cũng không biết à? Năm đó Bách Hoa Nữ Đế dùng mười ấn trấn áp Liệt Hỏa Đế Quân, leo lên vị trí thứ tư, đó là việc lớn cỡ nào, bên trong toàn bộ đệ nhất Linh Cơ không ai không biết không người không hiểu. Sau khi Liệt Hỏa Đế Quân bị đánh bại, từng nói một câu ca ngợi Bách Hoa Ấn, cũng là bởi vì câu nói đó, Bách Hoa Nữ Đế cùng Bách Hoa Ấn mới chính thức được Dị Linh biết.
- Nói cái gì, ông đừng có thừa nước đục thả câu, nói nhanh một chút đi.
Rất nhiều Dị Linh đều vội vã la lên.
- Một bông hoa một ngọn núi, một ấn mười năm. Ý tứ này nói là trúng mười Bách Hoa Ấn của cô ta, vậy thì giống như là bị mười ngọn núi đè nặng, muốn phá Bách Hoa Ấn của cô ta không có trăm năm thì không thể.
Dị Linh lúc trước kia đắc ý nói xong câu chuyện lý thú năm đó.
- Một bông hoa một ngọn núi, một ấn mười năm. Chuyện này có phải là quá khoa trương hay không, Bách Hoa Nữ Đế cũng chỉ mới mở ra một đạo khóa gen mà thôi, làm sao có uy lực lớn như vậy?
Đám Dị Lsinh không quá tin tưởng.
- Khoa trương thì khẳng định là khoa trương một chút, nhưng mà cũng nói rõ Bách Hoa Ấn rất lợi hại, liền Đế Linh đều chỉ có thể thừa nhận mười ấn, hiện tại Thái Thượng Hoàng đã chịu ít nhất 50 Bách Hoa Ấn trở lên, vẫn chưa bị đè sấp xuống, đã là vô cùng hiếm có.
. . .
Thân thể Hàn Sâm run rẩy càng thêm lợi hại, Bách Hoa Nữ Đế thấy Hàn Sâm giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ bị đè sấp xuống, liền nhanh chóng tiếp tục đánh ra Bách Hoa Ấn, muốn mau mau áp đảo hắn, để lấy được trận thắng lợi này.
Nhưng lại vẫn luôn giống như chỉ kém một chút nữa vậy, mỗi lần một quyền đánh lên, tình huống của Hàn Sâm thật giống như lại không xong một chút, nhưng mà từng quyền từng quyền đánh lên, nhiều đóa Bách Hoa Ấn nở ra, lại từ đầu đến cuối không thể trấn áp hắn xuống, hắn vẫn lung la lung lay như cũ, giống như chỉ cần gió thổi qua sẽ ngã vậy.
- Lại thêm một quyền, lại thêm một quyền thì hắn sẽ gục rồi.
Trong lòng Đại Nhật Thần Đế dè chừng, không ngừng âm thầm hò hét, đều kém chút đã trực tiếp kêu lên.
- Không đúng!
Ngự Nữ Đế lại nhíu mày, đôi mắt đẹp hiện lên vẻ khác lạ, nhưng mà cô ta cũng đã không kịp thông tri Bách Hoa Nữ Đế đang chiến đấu nữa rồi.
Bách Hoa Nữ Đế một lòng chỉ muốn đè Hàn Sâm nằm sấp xuống, mau chóng đánh ra Bách Hoa Ấn, căn bản không đếm xem tổng cộng cô ta đã đánh ra bao nhiêu đòn Bách Hoa Ấn.
Sở dĩ không đếm là vì số lượng quá nhiều, cô ta căn bản là không cần quan tâm nhiều như vậy, cho nên không tính nhẩm trong lòng.
Thế nhưng mà ai ngờ Hàn Sâm vẫn một mực không ngã, những Dị Linh xem cuộc chiến đó mỗi lần nhìn thấy một đóa Bách Hoa Ấn đánh lên trên người Hàn Sâm, đều sẽ cảm thấy lúc này đây nhất định Hàn Sâm sẽ bị ép cho nằm rạp xuống mặt đất, nhưng mà nhiều lần như vậy, Hàn Sâm vẫn lung la lung lay đứng ở chỗ đó, thân thể kịch liệt run rẩy.
- Ngừng.
Lúc Bách Hoa Nữ Đế chuẩn bị lại đánh ra một đòn Bách Hoa Ấn, lại đột nhiên nghe được Hàn Sâm hô một tiếng, liền thu tay lại không đánh ra đòn Bách Hoa Ấn trong tay.
- Như thế nào? Muốn đầu hàng nhận thua à?
Bách Hoa Nữ Đế đắc ý nhìn Hàn Sâm nói ra, cho rằng Hàn Sâm không chịu nổi muốn nhận thua.
Hàn Sâm lập tức có chút dở khóc dở cười, nghĩ thầm đây thật sự là Đế Linh hay sao? Thậm chí ngay cả chính mình đánh ra bao nhiêu quyền cũng không biết, cô ta đã đánh xong toàn bộ quyền, vậy mà hỏi hắn có phải là muốn đầu hàng nhận thua hay không.
- Tôi nhận thua cái gì chứ, cô đã đánh xong một trăm quyền rồi.
Hàn Sâm nói.
- Đánh xong?!
Bách Hoa Nữ Đế vốn khẽ giật mình, sau đó trong lòng lặng yên đếm lại một lần, lập tức biến sắc, cô ta chỉ là hơi chút suy nghĩ, dĩ nhiên là biết mình đã đánh ra đủ 100 quyền.
Một trăm đạo Bách Hoa Ấn của cô ta, vậy mà không thể đè Hàn Sâm sấp xuống, cô ta quả thật có chút không dám tin tưởng.
Mặc dù Bách Hoa Nữ Đế mới mở ra một đạo khóa gen, không có khả năng có uy lực một bông hoa một ngọn núi gì đó, nhưng mà lực trấn áp của trăm Bách Hoa Ấn, như thế nào cũng có thể so được với một ngọn núi nhỏ rồi, Thái Thượng Hoàng vậy mà không bị đè sấp xuống, không có cách nào tưởng tượng lực lượng của Thái Thượng Hoàng đến cùng là mạnh mẽ đến mức nào.
Nhưng mà kinh hãi trên mặt Bách Hoa Nữ Đế cũng chỉ thoáng một cái đã biến mất, cười tủm tỉm nói với Hàn Sâm:
- Được rồi, 100 quyền của tôi đã đánh xong, hiện tại đến lượt anh đánh tôi rồi, anh tới đi.
Bách Hoa Nữ Đế thản nhiên cười nói đứng ở nơi đó, cười vô cùng xinh đẹp mê người, nhưng lại không có chút ý tứ nào muốn bài trừ những Bách Hoa Ấn kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận