Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 584: Đời Này Kiếp Này

Những người ngồi xem cuộc chiến lúc này cũng không kiềm chế được mà đứng lên, thân thể nghiêng về phía trước, miệng há hốc ra, hai mắt mở to nhìn một kích cuối cùng của Y Đông Mộc.
Khí thế và lực lượng của Y Đông Mộc đều đạt đến đỉnh phong, dao găm trong tay bắt đầu động, dùng tốc độ khó có thể tưởng tượng nổi lướt ra như gió.
Gió kia nhìn không thấy sờ không thấu, không biết xuất hiện từ đâu, cũng không biết đến đâu sẽ biến mất.
Tuy tất cả mọi người đều biết rõ Y Đông Mộc sẽ ra tay, nhưng khi y chính thức xuất thủ, vẫn khiến trong lòng người xem xuất hiện cảm giác đột ngột, giống như một đao kia chỉ đột nhiên xuất hiện vậy.
Nhanh, nhanh đến mức khiến người ta căn bản không nhìn ra một đao kia chém ra như thế nào. Ngay cả đám người ngồi trên khán đài cũng nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn, cả người phát lạnh, giống như chính mình trúng một đao vậy, ngay cả sắc mặt cũng tái nhợt lại.
Mặc dù ngay cả Y Đông Mộc xuất đao như thế nào họ cũng không nhìn rõ ràng, nhưng trong đầu tất cả mọi người đều không khỏi xuất hiện một hình ảnh, dường như sau một khắc, đầu của Hàn Sâm sẽ theo gió bay lên, máu tươi phun trong gió.
Khi gió vừa bắt đầu thổi, đao đã lướt qua.
Khi người cảm thấy gió, như vậy tất cả đều đã muộn.
- Gió nổi rồi!
Long tiên sinh kêu lớn một tiếng, hai mắt trừng lớn nhìn một đao của Y Đông Mộc kia.
Chỉ là tất cả mọi người đều không quan tâm nghe y nói nữa, lúc này bọn họ đều tập trung vào Hàn Sâm.
Mọi người đều đang đợi kết quả, khí thế khủng bố và lực lượng ngưng tụ từ 150 bước Xá Thân Hành kia, còn có cả một đao khiến người khác lạnh sống lưng kia, bọn họ không biết Hàn Sâm sẽ ngăn cản ra sao.
Lui lại!
Ngoại trừ lui lại, bọn họ không thể nghĩ ra được phải làm như thế nà mới ngăn cản một đao kia.
Nhưng muốn rút lui, bọn họ lại đột nhiên phát hiện, trong thiên hạ này có ai có thể tránh được một đao này?
Chỉ sợ chân còn chưa kịp nâng chân lên, đầu đã bị chặt xuống rồi.
Không thể ngăn cản.
Tất cả mọi người đều đặt mình vào hoàn cảnh của nhân vật Tệ thần, sắc mặt lập tức trắng bệch, căn bản ngay cả đao cũng không nhìn thấy không rõ.
Phong vô hình, đao lại hữu hình.
Trong tay Hàn Sâm cũng không có binh khí, dưới khí thế khủng bố kia, hắn bắt chéo hai tay trước ngực, thậm chí ánh mắt cũng không nhìn tới dao găm, bình tĩnh yên lặng chống lại một kích cực mạnh của Y Đông Mộc, khiến người xem khó chịu đến mức muốn thổ huyết.
Coong!
Thế nhưng mà một kích tuyệt đỉnh kia, một kích vô song kia, một kích xả thân cuối cùng kia, vậy mà bị đôi tay chắp trước ngực cản lại.
Trong chớp mắt, cuồng phong ngừng thổi, dao găm cũng dừng lại, từ trạng thái cực động chuyển sang trạng thái cực tĩnh, cảnh tưởng này như lập tức bị ấn nút tạm dừng vậy, ngay cả thời gian cũng dừng lại.
Công kích vô cùng bạo ngược, đụng tới đôi tay kia lại hoàn toàn yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người đều há to miệng, trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng kia, tất cả mọi người đều không thể tin tưởng, cũng không thể chấp nhận một kích kia đã xong như vậy.
Giống như một chiếc xe vận tải chạy với vận tốc 200 mã lực, đột nhiên không có dấu hiệu nào trực tiếp bị cản lại tại chỗ, cảm giác này thực sự quá quỷ dị, khiến người xem không thể chấp nhận, cho dù là phanh lại, cũng phải ma sát với mặt đất trượt dài đi một đoạn chứ.
Cho dù phía trước là tường chắn, cũng phải đụng vỡ thành mảnh nhỏ.
Thế nhưng tất cả đều không có, cứ đột ngột ngừng lại như vậy.
Mũi đao chỉ cách mi tâm của Tệ thần một tấc, nhưng một tấc này lại biến thành khoảng cách giữa trời với đất.
Tệ thần giống như một vị phật cầm hoa, chớp mắt này đã trở thành vĩnh hằng, dù thế giới có bị hủy cũng không thể ảnh hưởng tới hai tay hắn.
Không thể tưởng tượng được, người xem trên chiến đài không biết nói gì, giống như đầu óc không kịp phản ứng vậy, ngơ ngác nhìn hai người dưới sân đấu.
Tay cầm đao của Y Đông Mộc đã run rẩy, một kích tất sát của y lại không thể vượt qua hai tay của đối thủ.
Thích khách chi đạo, không thành công thì thành nhân, một kích này của Y Đông Mộc đã dốc hết tất cả, nhưng không nghĩ tới kết quả lại như thế, chiến ý trên người Y Đông Mộc lập tức sụp đổ, sắc mặt tái nhợt, cánh tay run rẩy, ngay cả đao cũng không cầm được.
Hai tay Hàn Sâm khẽ động, cầm lấy dao găm, đưa lưỡi đao tới trước mặt Y Đông Mộc:
- Một đao này, tôi nhận, đời này kiếp này này chỉ một đao hôm nay.
Cả người Y Đông Mộc run lên, đưa tay nhận lấy dao găm, ánh mắt phức tạp nhìn Hàn Sâm ở trước mặt.
Quyết đấu đã kết thúc, Hàn Sâm rời khỏi sân đấu giả lập.
Thấy Tệ thần và Y Đông Mộc lần lượt rời đi, trận chiến này mặc dù sân đối chiến chưa phán định thắng bại, nhưng mọi người đều hiểu kết quả như thế nào.
- Một đao này, tôi nhận. . . tôi muốn khóc. . . tiếc cho Y Đông Mộc. . .
- Đời này kiếp này này chỉ một đao hôm nay, Y Đông Mộc xứng với danh đệ nhất đao, một đao kia thật sự quá mạnh mẽ, nhưng đáng tiếc y gặp phải Tệ thần.
- Trời đã sinh ra Du sao còn sinh ra Lượng, thật quá bi ai.
- Y Đông Mộc đừng khóc, chúng tôi vĩnh viễn ủng hộ cậu, trong lòng chúng tôi, cậu vĩnh viễn là thích khách mạnh nhất.
- Tệ thần vẫn là Tệ thần trước kia.
. . .
Phương Minh Toàn thở dài một hơi, có chút tiếc hận nói:
- Một đao chặt đứt con đường sinh tử, từ nay về sau có gặp lại cũng chỉ là người qua đường. Một trận tỷ thí hai truyền kỳ, nhưng từ nay đã không thể thấy họ được nữa.”
Nghe Phương Minh Toàn nói như thế, tất cả mọi người đều có chút buồn, bởi vì Y Đông Mộc cược với Kim Tệ, không có khả năng tiếp tục khiêu chiến, trận chiến này đã thành truyền thuyết.
- Long tiên sinh, ngài có đánh giá gì đối với trận chiến này?
Phương Minh Toàn quay sang hỏi Long tiên sinh.
- Đời này kiếp này chỉ một đao hôm nay.
Long tiên sinh chỉ nhắc lại câu này, sau đó đứng dậy rời khỏi sân đấu giả lập.
Gần như tất cả những người quan sát trận quyết đấu này đều xem lại nhiều lần, nhưng dù họ xem bao nhiêu lần, vẫn có chút không đã thèm, nhìn một lần lại một lần, căn bản không dừng lại được.
- Thật tiếc cho Y Đông Mộc.
- Một đao kia, còn có thể nhìn thêm lần nữa không? Rất muốn nhìn lại một lần.
- Tiểu vương tử bi tình.
- Tôi đồng ý dùng mười năm tuổi thọ, đổi lấy một cơ hội để Y Đông Mộc tái chiến Tệ thần.
- Một đao này, tôi nhận. Tôi thật sự muốn khóc, Tệ thần quá tàn nhẫn, hắn lấy đi linh hồn Y Đông Mộc.
. . .
Sau khi Phương Minh Toàn về tới văn phòng, sửa sang lại hình ảnh đối chiến, căn bản không cần biên tập, chỉ cần tìm một tiêu đề, sau đó viết một bài báo.
Nhưng hôm nay y không viết về Tệ thần, mà là viết về “Vua thích khách” Y Đông Mộc.
Đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không dừng lại,
Chỉ một đao ngày hôm nay,
Gửi tới vua thích khách mãi mãi trong lonhg tôi -Y Đông Mộc.
Trận chiến này rất ít nhắc tới Tệ thần, phần lớn đều đang thảo luận về Y Đông Mộc, mặc dù không thể thắng, nhưng một đao kia của Y Đông Mộc, đã đánh động tới trái tim tất cả mọi người, mang tới thanh danh tốt đẹp vua thích khách.
Về phần Tệ thần, hắn đã trở thành vị thần không thể chiến thắng trong lòng mọi người, ngay cả hứng thú thảo luận cũng không có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận