Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1966. Bạch Ngọc Kinh

Chuyện Hàn Sâm đi thềm ngọc Thông Thiên, kết quả được Thiên Vũ Hạc cõng vào trong Trấn Thiên Cung nhanh chóng lan truyền khắp Trấn Thiên Cung.
Chuyện này thật sự quá kỳ quặc. Sau khi Hàn Sâm được cõng vào trong Trấn Thiên Cung, người cũng sắp hôn mê rồi, cuối cùng vẫn là Thiên Vũ Hạc cõng hắn đi gặp Cung Chủ Trấn Thiên Cung.
Lúc đó Hàn Sâm còn đang đấu tranh nội tâm mãnh liệt, người trong lúc nửa tỉnh nửa mê, vốn không hề nhìn thấy dáng vẻ của Cung Chủ Trấn Thiên Cung ra sao đã bị Thiên Vũ Hạc cõng ra ngoài.
Trước nay Trấn Thiên Cung chưa từng xảy ra chuyện kỳ lạ như vậy, khó tránh dẫn tới thảo luận sôi nổi.
“Có lẽ ông cụ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy đệ tử được cõng vào trong gặp hắn nhỉ? Nghe nói đến ria mép cũng tức lệch cả đi.”
“Đi Con đường Thông Thiên thôi mà cũng thành ra như vậy được, hắn cũng coi như kỳ tài thiên cổ khó tìm đấy.”
“Kì lạ thì có! Ha hai”
“Có kì lạ thế nào, ông cụ vẫn nhận hắn, vẫn có slot ở Bạch Ngọc Lâu, ai bảo người ta mệnh tốt, là đệ tử của Nữ Hoàng Đao Phong chứ.”
“Đành chịu, ông cụ là nể mặt Nữ Hoàng Đao Phong, Nữ Hoàng Đao Phong người ta là có bản lĩnh thật sự, ông cụ coi nàng như đệ tử thân †ruyền nhưng sao nàng lại nhận một đệ tử kì lạ thế này chứ?”
Hàn Sâm ngủ suốt hơn một ngày một đêm, rồi mới dần tỉnh lại, uy áp của ý cảnh còn sót lại trong cơ thể cũng hoàn toàn biến mất.
Sau khi tỉnh lại, phát hiện ra mình đang nằm trên một chiếc giường ngọc, trong phòng trống rỗng không có gì cả, trong một gian phòng đá không tính là lớn chỉ đặt một chiếc giường ngọc với một chiếc bàn đá và bốn chiếc ghế đá.
Hàn Sâm duỗi người, cảm giác tinh thần sảng khoái, tuy dẫn ý cảnh vào người khiến hắn chịu không ít khổ nhưng nỗi khổ này cũng không phải uổng phí. Hàn Sâm không lĩnh ngộ ra phương pháp thực chất hoá Động Huyền Khí Tràng nhưng sau khi thừa nhận sự ảo diệu của ý cảnh kia lại khiến Hàn Sâm ngộ ra một loại huyền diệu khác.
Ban đầu Hàn Sâm bị Ngọc Quy Phù trấn áp, lấy Động Huyền Khí Tràng mô phỏng sức mạnh của Ngọc Quy Phù, mới lấy được Ngọc Quy Phù †ừ trên người xuống.
Sau đó Hàn Sâm thường hay ngắm nghía Ngọc Quy Phù, lấy Động Huyền Khí Tràng để thâm nhập lĩnh hội. Nhưng vì sức mạnh của Ngọc Quy Phù quá đỗi huyền diệu, Hàn Sâm lĩnh hội cũng cực kỳ chậm chạp, không có tiến triển quá lớn.
Lần này bị ý cảnh của ba chữ Trấn Thiên Cung nhập thể lại khiến Hàn Sâm cảm nhận được có điểm chung với sức mạnh bên trong Ngọc Quy Phù.
Ba chữ Trấn Thiên Cung chỉ có ý cảnh không có công pháp thực chất, mà Hàn Sâm có được từ trong Ngọc Quy Phù chỉ là thuật vận chuyển khí tức lại không có người nào có thể giải thích được sự huyền diệu trong đó.
Được chứng thực từ hai bên lại khiến Hàn Sâm chợt hiểu ra, có cảm giác sáng tỏ thông suốt.
Sau khi nhận thức thêm sâu, từ một suy trăm, Hàn Sâm phát hiện cái này với Thuật Kim Tệ của hắn cũng có một số điểm chung, kiểm chứng lẫn nhau như vậy sẽ thu thoạch được càng nhiều hơn.
Nhân lúc cảm giác đó vẫn còn, Hàn Sâm lại lấy Ngọc Quy Phù ra, cầm trong tay rồi rót Động Huyền Khí Tràng vào, vừa tiếp tục lĩnh hội sự huyền diệu bên trong Ngọc Quy Phù, vừa chứng thực với những gì hắn thu được trước đó.
Hàn Sâm cầm Ngọc Quy Phù ngồi lên trên giường không hề động đậy, mà ánh sáng rực rỡ trên Ngọc Quy Phù lại càng lúc càng yếu, chất ngọc vốn dĩ óng ánh dần dần biến thành như đá xám xịt không chút ánh sáng.
Lại qua thời gian hai ngày nữa, Ngọc Quy Phù trên tay Hàn Sâm chợt vỡ nát hoá thành bụi đá rơi xuống, cũng không còn chút công dụng gì nữa.
Hàn Sâm đột nhiên có linh cảm, nét mặt lộ vẻ mừng rỡ, dường như đã thu hoạch được rất nhiều.
Hàn Sâm mấy ngày không xuất hiện, trong Trấn Thiên Cung càng lan †ruyền càng dữ dội, gì mà được người kéo vào Trấn Thiên Cung, hôn mê mấy ngày mấy đêm không tỉnh, gì mà đạo tâm hao tổn… Dù sao Hàn Sâm mới đến Trấn Thiên Cung mấy ngày, từng gặp hắn chẳng có mấy người mà đã trở thành người nổi tiếng rồi.
Đến nỗi có không ít đệ tử Trấn Thiên Cung đều vô cùng tò mò về Hàn Sâm, muốn xem xem rốt cuộc Hàn Sâm là người thế nào.
Hàn Sâm từ trong phòng đá đi ra, phát hiện chỗ mình đang ở là trên một hòn đảo nhỏ lơ lửng.
Chỗ này thay vì nói là đảo, không bằng nói là một tảng đá khá lớn, sau khi xây một phòng đá, diện tích còn lại cũng chỉ to bằng nửa sân bóng rổ.
Trên hòn đảo nhỏ lơ lửng mọc lên một gốc cây cổ thụ xiêu vẹo, cũng không biết đó là giống cây gì, nửa xanh nửa úa, rất nhiều chỗ đã cháy đen. Những chiếc lá úa ngả vàng lưa thưa trên cây, như thể một trận gió thổi qua là rơi xuống.
Hàn Sâm chăm chú nhìn khắp xung quanh, phát hiện tuy hòn đảo lơ lửng này khá nhỏ nhưng lại cách đảo chính của Trấn Thiên Cung cực gần, có thể xem như một trong những đảo lơ lửng gần với Trấn Thiên Cung nhất.
Hàn Sâm đang tự quan sát khung cảnh xung quanh, đột nhiên nghe được một tiếng chim kêu. Chỉ thấy một thanh niên mặc áo trắng thanh nhã tuấn tú cưỡi một con chim lớn trắng tuyết đến, trong nháy mắt đã đáp lên đảo nhỏ.
“Đa tạ Thiên Vũ huynh cõng ta vào Trấn Thiên Cung.” Hàn Sâm vội vàng bước lên phía trước nói cảm ơn.
Tuy rằng lúc trước hắn bị ý cảnh đè ép không còn thời gian phân tâm nhưng vẫn có một ít ấn tượng, biết được là Thiên Vũ Hạc cõng hắn vào trong Trấn Thiên Cung, nếu không hắn đã bị trấn áp trên thêm ngọc rồi.
Thiên Vũ Hạc khẽ lắc đầu: “Đưa ngươi vào Trấn Thiên Cung là chức †trâch của ta, ngươi không phải cảm ơn.”
Nói rồi, Thiên Vũ Hạc lấy ra một tấm ngọc bài đưa cho Hàn Sâm: “Đây là ngọc bài thân phận của Trấn Thiên Cung, tất cả quyền lợi và phúc lợi của ngươi ở Trấn Thiên Cung đều được chứng nhận bằng ngọc bài này, tuyệt đối không thể làm mất. Nhỡ có làm mất thì nhất định phải đến Thanh Hoà Điện trình báo trước tiên, nếu không xảy ra chuyện gì sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.”
“Còn nữa, bên Thiên Hình Phong kia có bia đá giáo điều luật lệ của Trấn Thiên Cung, tốt nhất là ngươi nên đi vào đó xem trước, học thuộc lòng nội dung, để tránh việc phá vỡ quy tắc mà không biết.” Thiên Vũ Hạc lại bổ sung một câu.
“Đa tạ Thiên Vũ huynh nhắc nhở, không biết ta có thể đi bái kiến cung chủ đại nhân không?” Hàn Sâm nhận lấy ngọc bài, sau khi cảm ơn lại hỏi tiếp.
“Cung Chủ đã từng gặp ngươi, không cần đi bái kiến nữa.” Thiên Vũ Hạc chỉ vào ngọc bài của Hàn Sâm rồi nói: “Cung chủ cho ngươi tư cách đi vào Bạch Ngọc Kinh, ngươi cầm ngọc bài là có thể vào trong đó tu hành, có lợi ích lớn với ngươi.”
“Bạch Ngọc Kinh là nơi nào?” Hàn Sâm nghe ý trong lời nói của Thiên Vũ Hạc, hình như Bạch Ngọc Kinh là nơi không phải ai cũng đi vào được.
“Bạch Ngọc Kinh trên trời, năm thành mười hai lâu. Tiên nhân võ đầu †a, kết tóc được trường sinh. Bạch Ngọc Kinh là một nơi tu hành huyền ảo trong Trấn Thiên Cung ta, có thể được Cung Chủ ban cho tư cách đi vào Bạch Ngọc Kinh, đó đã là ân huệ cực lớn, ngươi đi vào đó rồi phải chăm chỉ tu luyện, không thể phụ tấm lòng của Cung Chủ đại nhân.” Thiên Vũ Hạc nói xong chuẩn bị cưỡi lên chim lớn trắng tuyết rời đi.
“Thiên Vũ huynh, bây giờ ngươi định đi đâu?” Hàn Sâm vội vàng hỏi. “Đi vào trong Bạch Ngọc Kinh tu hành.” Thiên Vũ Hạc trả lời.
“Vậy vừa hay, ta cũng không biết đường đến Bạch Ngọc Kinh, vẫn phải làm phiền ngươi đưa ta đi một chuyến rồi.” Hàn Sâm vội vàng theo Thiên Vũ Hạc lên chim lớn trắng tuyết.
Thiên Vũ Hạc hơi buồn bực nhưng cũng không nói gì thêm, lệnh cho chim lớn trắng tuyết kia vỗ cánh bay lên, bay lượn giữa mây xanh, đi về phía một trong số những hòn đảo lơ lửng.
“Trấn Thiên Cung đúng là một nơi tốt, nếu ở trong Liên Minh chắc chắn là một thánh địa du lịch.” Hàn Sâm nhìn rất nhiều những tiên đài lầu các và những dị tượng mĩ miều ẩn trong ráng mây kia, thầm nghĩ trong lòng.
Hết chương 1966.
Bạn cần đăng nhập để bình luận