Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1000: Viên Hầu

- Tiểu Hàn, thế nào, đó là sinh vật thần huyết phải không?
Hoàng lão khẩn trương nhìn Hàn Sâm hỏi.
Hàn Sâm gật gật đầu:
- Là sinh vật thần huyết.
Nói xong, Hàn Sâm lấy cung trên lưng xuống, triệu hồi ra mũi tên Hổ Nha Phong biến dị, nhắm đúng vị trí chỗ hiểm của con rắn lớn.
- Hoàng lão, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Hàn Sâm ra lệnh, chỉ huy bọn Hoàng lão bố trí trận thức ra.
Một mũi tên bắn ra, mũi tên Hổ Nha Phong biến dị lập tức bắn vào trong vết thương của con rắn lớn màu đen kia, lập tức cả nhánh mũi tên đều chìm vào trong.
Hắc lân đại xà hét thảm một tiếng, lập tức hung tính đại phát, liền lao đến chỗ bọn Hàn Sâm bên này.
Chỉ thấy con hắc lân đại xà kia há mồm phun một cái, lập tức chỉ thấy từng luồng khói đen bốc lên lửa độc phun ra xa mười mấy trượng, thanh thế làm cho người ta vô cùng sợ hãi.
- Không ổn, con rắn này chẳng những biết phun lửa, còn có thể phun khói độc, mọi người mau lui lại.
Hàn Sâm vừa ra lệnh cho bọn Hoàng lão lui lại, vừa triệu hoán ra Long Huyết Xà, chặn con hắc lân đại xà kia lại.
Hai con hung thú lập tức uốn éo đánh nhau, tố chất thân thể của hắc lân đại xà tương đối đáng sợ, dưới tình huống bị trọng thương, lực lượng thuần túy vẫn chiếm cứ thượng phong, Long Huyết Xà bị thân rắn tráng kiện của con hắc lân đại xà cuốn lấy, xương cốt trên người lập tức phát ra tiếng vang khanh khách, giống như là bất cứ lúc nào cũng sẽ bị xoắn đứt vậy.
Long Huyết Xà không tự chủ được hét thảm một tiếng, nhưng mà mới hé miệng, lập tức trong miệng hắc lân đại xà phun ra khói đen lửa độc, trực tiếp phun vào trong miệng của Long Huyết Xà.
Tiếng kêu thảm thiết của Long Huyết Xà két một tiếng dừng lại, lập tức trở nên mềm nhũn giống như là uống rượu say, tựa hồ như là thống khổ muốn giãy dụa, nhưng như thế nào cũng không lấy sức nổi.
Hàn Sâm trực tiếp thu hồi Long Huyết Xà vào trong Hồn Hải, nếu không thu hồi nữa, xương cốt của nó sẽ bị hắc lân đại xà xoắn đứt rồi.
Vèo!
Lại là một mũi tên Hổ Nha Phong biến dị bắn ra ngoài, một lần nữa bắn vào bên trong một vết thương khác trên người hắc lân đại xà.
Hắc lân đại xà bị đau trở nên càng thêm điên cuồng, hướng về Hàn Sâm liều mạng cắn tới, trong miệng điên cuồng phun ra lửa độc khói độc.
Bốn phía lập tức trở thành một biển lửa, khói đen mang theo kịch độc tràn ngập bốn phía.
Ánh mắt của Hàn Sâm trầm tĩnh, thân hình mau chóng di động ở bên trong Kinh Cức Tùng Lâm, mượn khóm Kinh Cức che chắn để quần nhau với con hắc lân đại xà kia.
Áo giáp thần huyết trên người cũng đủ để ngăn chặn lửa độc cùng khói độc lan tràn ra bốn phía, chỉ cần Hàn Sâm không hô hấp, khói độc của hắc lân đại xà sẽ không làm gì được hắn cả.
Hàn Sâm vừa mượn khóm Kinh Cức yểm hộ, dùng thân pháp Động Huyền trốn tránh đòn tấn công của hắc lân đại xà, vừa không ngừng nhắm vào nó bắn ra mũi tên Hổ Nha Phong biến dị, lần lượt bắn vào bên trong miệng vết thương của nó.
Nếu như không phải là gần đây tố chất thân thể của Hàn Sâm đã gia tăng lên rất nhiều, đã có thể liên tục kéo cung, thì thật đúng là không có biện pháp gì du đấu cùng con hắc lân đại xà này.
Nhưng mà tố chất thân thể của sinh vật thần huyết thật sự rất đáng sợ, Hàn Sâm bắn trúng nhiều mũi tên như vậy, nó lại vẫn điên cuồng tấn công Hàn Sâm, đây là ở dưới tình huống nó đã bị trọng thương rồi, nếu không sẽ chỉ càng thêm hung mãnh hơn.
Chỉ là thân thể của hắc lân đại xà có thể chống đỡ được, máu của nó lại không chịu nổi, theo trong vết thương chảy ra rất nhiều máu, dần dần khiến cho thân thể của nó trở nên có chút lung lay sắp đổ.
Hàn Sâm tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, nhanh chóng di chuyển xung quanh hắc lân đại xà, từng mũi tên nhanh như điện bắn vào bên trong vết thương trên người nó, khiến cho con hắc lân đại xà kia tổn thương càng ngày càng nặng.
Rốt cục, sau khi trải qua hơn một giờ du kích chiến, rốt cục thì hắc lân đại xà đã không chịu nổi nữa ầm ầm ngã xuống, làm bay lên bụi đất đầy trời, trên người đã bị bắn ít nhất 200 mũi tên.
“Săn giết sinh vật thần huyết Ô Lân Mãng, không đạt được thú hồn, có thể ăn thịt, hấp thu có thể ngẫu nhiên gia tăng 0 đến 10 điểm thần gen.”
Hàn Sâm âm thầm thở dài ra một hơi, dùng thực lực mở ra ba đạo khóa gen của hắn, đánh chết con Ô Lân Mãng này vẫn có chút miễn cưỡng, may là nó sớm đã bị thương.
Hàn Sâm gọi bọn Hoàng lão ở xa xa trở về, đang chuẩn bị đem thi thể con rắn lớn kia về, lại đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh từ trong khóm Kinh Cức không xa chui ra, nhảy mấy cái đã tới trước thi thể con rắn lớn, vác con rắn lớn lên trên lưng, liền hướng chỗ sâu ở trong Kinh Cức Tùng Lâm chạy đi.
Hàn Sâm cùng bọn Hoàng lão đều nhìn tới ngây người, đó là một con Viên Hầu toàn thân đầy lông xanh, hình thể cao hơn nhân loại bình thường một chút, nhưng cũng chỉ tầm hơn hai mét mà thôi.
Thế nhưng mà nó vác theo thi thể to lớn của Ô Lân Mãng, lại chạy cực nhanh, cũng không quá ảnh hưởng tới tốc độ của nó.
- CMN, đoạt thức ăn trong miệng cọp à, mày thật là to gan.
Hàn Sâm lập tức giận dữ, kéo cung ra, một mũi tên hướng con Viên Hầu màu xanh da trời kia bắn tới.
Thế nhưng mà Viên Hầu màu xanh da trời căn bản không quay đầu nhìn, khiêng thi thể con rắn lớn nhẹ nhàng giơ lên, lập tức che ở trên thân thể nó, mũi tên cũng bắn vào trong máu thịt của con rắn lớn.
Xèo. . .xèo!
Viên Hầu màu xanh da trời lúc này mới quay đầu lại, giống như cười nhạo kêu hai tiếng với Hàn Sâm, sau đó khiêng thi thể con rắn lớn bước nhanh mà đi.
- CMM.
Hàn Sâm giận dữ, thân hình lóe lên đuổi theo, đồng thời hô một tiếng với bọn Hoàng lão, để cho bọn họ đi về trước.
Viên Hầu màu xanh da trời hướng vào bên trong Kinh Cức Tùng Lâm mà chạy, Hàn Sâm không dám để cho bọn Hoàng lão cùng đi theo mạo hiểm, hơn nữa Hàn Sâm cũng đã quét qua khí tức của Viên Hầu, khí tức không hề yếu hơn Ô Lân Mãng, cũng hẳn là một sinh vật thần huyết.
Hơn nữa nhìn móng vuốt của con Viên Hầu màu xanh da trời này, phát hiện vô cùng ăn khớp với vết thương trên người con rắn lớn, rất có thể là những tổn thương trên người con rắn lớn kia, chính là do con Viên Hầu màu xanh da trời này làm ra.
Hàn Sâm mới đuổi theo không bao xa, chỉ thấy ánh sáng màu lam trên người con Viên Hầu màu xanh da trời kia lóe lên, tốc độ trở nên nhanh hơn, khiêng một con mãng xà lớn như vậy, rõ ràng chạy còn nhanh hơn cả hắn.
Hàn Sâm nhìn thấy thế trong lòng hơi kinh hãi, con Viên Hầu màu xanh da trời kia cũng không phải đơn thuần là chỉ chạy nhanh hơn, thoạt nhìn càng giống như là thân thể của nó được gia tốc, có loại cảm giác mở bánh răng gia tốc.
- Đây là gia tốc lực lượng đơn thuần, hay là thời gian gia tốc?
Trong lúc nhất thời Hàn Sâm cũng có chút kinh hãi.
Ánh sáng màu lam trên người Viên Hầu màu xanh da trời liên tục bộc phát, động tác càng lúc càng nhanh, bỏ rơi Hàn Sâm càng ngày càng xa, nhưng lại thỉnh thoảng quay đầu cười quái dị với Hàn Sâm, giống như là đang đùa cợt và mỉa mai.
Thế nhưng mà Hàn Sâm căn bản không đuổi kịp nó, ngược lại càng ngày càng bị bỏ xa, rất nhanh đã không thấy tăm hơi thân ảnh của con Viên Hầu màu xanh da trời kia nữa, Hàn Sâm chỉ có thể bất đắc dĩ ngừng lại.
Mặc dù là có chút không cam lòng, nhưng mà xác thực là Hàn Sâm đuổi không kịp nó, tức giận cũng vô dụng, chỉ có thể hai tay trống không quay trở về Tí Hộ Sở.
Vốn chỉ là săn bắn không thành công mà thôi, loại chuyện này là khó tránh khỏi ở trong Tí Hộ Sở, Hàn Sâm cũng không thèm để ở trong lòng.
Thế nhưng mà vài ngày sau, bọn Hoàng lão lại hướng Hàn Sâm báo cáo, con Viên Hầu màu xanh da trời kia thường xuyên qua lại ở khu vực xung quanh, còn cướp đoạt con mồi của bọn họ, còn làm bị thương mấy người.
Hàn Sâm lập tức nhíu mày, dùng thực lực của con Viên Hầu màu xanh da trời, muốn giết người của bọn họ không hề khó khăn, nhưng nó chỉ cướp đoạt con mồi đả thương người, thoạt nhìn là cố ý muốn gây sự với bọn họ.
- Đoạn thời gian này mọi người đều không được rời khỏi Tí Hộ Sở, tôi đi ra xem một chút.
Hàn Sâm trở lại Thần Điện Dị Linh, mang theo Bảo Nhi cùng đi ra ngoài Tí Hộ Sở.
Hắn sợ mình không đuổi kịp con Viên Hầu kia, nhưng mà Bảo Nhi thì khác, nếu như con tiện hầu tử kia chọc giận Bảo Nhi, một hồ lô liền sẽ hút nó vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận