Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3252. Dừng tay

“Điền tiểu thư, Sở Viên ta lấy nhân cách của mình bảo đảm, chỉ cần ngươi dẫn ta đi tìm được trứng gen của Băng Ngọc Yêu Cơ chân chính, ngươi nhất định bảo vệ được tính mạng không lo, còn sống rời khỏi nước Sở.” Sở Viên nhìn Điền Tĩnh nói.
“Nhân cách của Sở Viên công tử chưa chắc đã cao thượng hơn người bình thường.” Điền Tĩnh cắn răng nói, áp lực đang phải thừa nhận trên người càng ngày càng nặng.
Sở Viên cười nói: “Nhân cách của Sở Viên ta quả thật không hề cao thượng hơn người bình thường, thậm chí càng không bằng. Nhưng so với người bình thường thì trong tay ta lại có quyền sinh sát, ta muốn ai chết, kẻ đó phải chết, ta muốn ai sống, người đó có thẻ sống, như vậy, †uy rằng nhân cách của ta không cao thượng bằng người khác, nhưng cũng có chút giá trị. Điền tiểu thư, ngươi nói có đúng không?”
“Ngươi cho rằng đệ tử Huyền Tãn tông sẽ sợ chết sao?” Điền Tĩnh lạnh lùng nói.
“Có lẽ Điền tiểu thư ngươi không sợ chết, nhưng ngươi có thể trơ mắt nhìn nàng bởi vì ngươi mà chết sao?” Sở Viên chỉ vào Bảo Nhi ở trong lòng Điền Tĩnh.
Không đợi Điền Tĩnh nói chuyện, Sở Viên lại tiếp tục nói: “Cho dù ngươi có thể nhìn nàng chết, vậy ngươi có thể nhìn đệ tử của Huyền Tẫn †ông, các tỷ muội đồng môn của ngươi từng người chết đi sao?”
“Sở đại công tử không khỏi đánh giá mình cao quá, nếu ngươi dám đi Huyền Tãn tông, cho dù ngươi có bản lĩnh thông thiên, cũng khiến cho ngươi có mạng đi không có mạng về.” Điền Tĩnh khinh thường nói.
Sở Viên không hề tức giận, chỉ vào Tằng Hiệp lạnh nhạt nói: “Cung Vô Vi đạo ở dưới mười tông, là trừ Tần quốc ra, là chỗ tín ngưỡng của sáu nước chúng ta, tại hạ tự nhiên sẽ không khinh nhờn các thánh địa kia, nhưng hắn lại khác, hắn là đệ tử của Huyền Tãn tông, nếu như hắn trở về Huyền Tãn tông, nói cho tông chủ Huyền Tân rằng ngươi bị vây khốn trong vực sâu ở băng nguyên, ngươi nói đệ tử của Huyền Tãn tông và tông chủ Huyền Tãn sư phụ của ngươi có tới cứu ngươi không?”
Sắc mặt của Điền Tĩnh nhất thời thay đổi, Sở Viên có thực lực như thế, nếu đệ tử của Huyền Tãn tông ở trong núi, Sở Viên không thể làm gì bọn họ cả, nhưng nếu ra khỏi núi, đến lãnh thổ của nước Sở, vậy thật sự khó mà nói.
Hơn nữa có Tằng Hiệp tên phản bội này dẫn đường, nói không chừng đến lúc đó Huyền Tẵn tông có thể vì vậy mà nhận phải đả kích trọng đại.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Điền Tĩnh càng khó coi, hiện giờ cho dù nàng chết rồi, Sở Viên vẫn có thể thực thi kế hoạch này.
Ánh mắt Điền Tĩnh nhìn chằm chằm vào Sở Viên, không hề mắng to Sở Viên đê tiện như người phụ nữ khác, bởi vì cá lớn nuốt cá bé vốn là quy luật tự nhiên, không có gì để oán giận.
“Ở trong này, ta có thể làm bất cứ chuyện gì ta muốn làm, nói ví dụ như, hiện giờ ta có thể khiến cho con nhóc này vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới.” Sở Viên nói xong, ánh mắt hướng về phía Bảo Nhi.
“Không… đừng mà…” Thân mình Điền Tĩnh run lên, nhưng hai tay lại bị một luồng lực lượng giữ lấy, không tự chủ được mở ra, Bảo Nhi được nàng ôm vào trong ngực nhất thời rơi lên trên mặt băng.
Mà luồng lực lượng kia chỉ áp chế Điền Tĩnh, khiến cho nàng hoàn toàn không cách nào nhúc nhích, bất cứ người nào khác lại không hề bị ảnh hưởng gì, bao gồm Bảo Nhi trong đó.
Bảo Nhi đứng trên mặt băng, nhìn Điền Tĩnh giang hai tay không cách nào động đậy, nói: “Tỷ tỷ, người này thật hư, Bảo Nhi giúp ngươi đánh hắn nha.”
Điền Tĩnh cười khổ trong lòng, mắt thấy Sở Viên chìa tay ra, một trảo bay qua về phía Bảo Nhi, thân thể Bảo Nhi nhất thời giống như bị một lực hấp dẫn bay vào trong tay Sở Viên.
“Buông nàng ra, ta đáp ứng dẫn ngươi đi tìm Băng Ngọc Yêu Cơ.” Điền Tĩnh cắn răng nói.
Sở Viên lại không vì vậy mà tỏ vẻ cao hứng, vẫn hút Bảo Nhi đến trước mặt hắn, vừa chụp cổ Bảo Nhi vừa nói: “Ngươi đáp ứng quá muộn, đó là điều kiện vừa rồi, hiện giờ ta muốn nàng chết… Á…”
Sở Viên còn chưa nói hết lời, đột nhiên kêu đau một tiếng, tay rụt về, chỉ thấy trên bàn tay hắn nhiều thêm ba vết cào rướm máu.
Chỉ thấy trong lòng nàng xuất hiện một con mèo nhỏ màu đỏ, lúc này đang ở trong lòng Bảo Nhi nhe răng trợn mắt thấp giọng gào lên với Sở Viên, giống như đang đe dọa Sở Viên.
“Hay đấy, một chủng gen hoang dại lại có thể thương tổn đến bản công tử.” Lúc Sở Viên nói chuyện, miệng vết thương trên bàn tay đã lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được khôi phục lại, trong nháy mắt miệng vết thương hoàn toàn khép lại, không hề lưu lại một vết sẹo.
Ánh mắt Sở Viên nhìn chằm chằm vào Bảo Nhi và Tiểu Miêu, khóe miệng nhếch lên, kéo ra một ý cười, khi nhìn thấy nụ cười này thì sắc mặt hai người thị nữ đều thay đổi, thân mình không tự chủ được run run lên, trong mắt lóe lên hoảng sợ run rẩy.
Các nàng rất rõ ràng khi Sở Viên công tử của các nàng cười như vậy thì có ý nghĩa hắn giận thật, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, mặc dù là người một nhà đều bởi vậy mà kinh khủng.
“Đứa bé và chủng gen thật thú vị, nào, sang chỗ ta, để bản công tử cẩn thận nhìn xem.” Sở Viên vừa vẫy tay với Bảo Nhi, vừa nheo mắt lại cười nói: “Yên tâm đi, bản công tử thay đổi chủ ý, hiện giờ bản công tử tuyệt đối không giết các ngươi, chẳng những sẽ không giết các ngươi, mà còn có thể ăn ngon uống tốt nuôi dưỡng các ngươi, nuôi các ngươi đến trắng trẻo mập mạp. Cho đến mang các ngươi về vườn hoa của ta, sau đó chặt nửa người dưới của các ngươi chôn trong vườn hoa làm phân. Còn nửa người trên của ngươi vẫn sẽ còn sống, gắn lên trên cây hoa ma huyết lan của ta, khiến các ngươi biến thành một phần của ma huyết lan, máu trong thân thể dần dần chảy vào trong ma huyết lan. Nhưng các ngươi sẽ không chết nhanh, mà dần dần mất đi tất cả máu, cho dù vậy, các ngươi vẫn chưa chết được. Thân thể của các ngươi sẽ được ma huyết lan cải tạo, dần dần mất đi thần trí, một năm… hai năm… mười năm… mãi cho đến hoàn toàn bị ma huyết lan dung hợp hấp thu…”
“Sở công tử, ta đáp ứng dẫn ngươi đi tìm Băng Ngọc Yêu Cơ, ngươi đừng làm khó đứa bé kia, bằng không ta tình nguyện tự mình kết thúc cũng tuyệt đối không dẫn ngươi đi tìm Băng Ngọc Yêu Cơ.” Điền Tĩnh run giọng lớn tiếng nói.
Sở Viên ngồi trong xe ngọc kia, hiện giờ ở trong mắt nàng còn đáng sợ hơn ác ma vô số lần, khiến tâm linh của nàng đều sợ hãi run rẩy.
Sở Viên lại chỉ liếm liếm môi, nhàn nhạt nói: “Lời ta đã nói ra rồi cho tới bây giờ đều sẽ không thay đổi, nàng và con mèo kia hiện giờ muốn chết đều không được, còn ngươi nhât định sẽ mang ta đi tìm Băng Ngọc Yêu Cơ.”
“Thả nàng, bằng không bây giờ ta sẽ lập tức tự sát, đừng hoài nghi năng lực và quyết tâm của ta, ngươi có thể áp chế ta, nhưng không cách nào ngăn cản ta tự sát.” Điền Tĩnh run giọng nói.
“Ngươi có thể tự sát, nhưng sau khi tự sát rồi, mấy sư tỷ sư muội của ngươi, thậm chí là sư phụ của ngươi đều sẽ vì ngươi đi đến băng nguyên mà chết, ngươi bằng lòng, vậy chết đi.” Sở Viên lạnh lùng nói, ánh mắt hắn thậm chí không thèm nhìn Điền Tĩnh, bàn tay lại giơ lên, nhắm ngay Bảo Nhị, trên mặt lộ ra vẻ điên cuồng: “Đến đây đi, ta rất muốn nhìn xem vẻ mặt thống khổ của các ngươi khi bị ma huyết lan cắn nuốt.”
“Dừng tay…” Điền Tĩnh sụp đổ kêu to, cho dù ý chí của nàng kiên định như thế nào, nhưng gặp phải Sở Viên đồ biến thái điên khùng này, cũng khó mà thừa nhận.
Điền Tĩnh hiện giờ quả thật sống không bằng chết, nàng tình nguyện chết trăm lần, nhưng kết quả như vậy khiến cho nàng càng không cách nào thừa nhận được, còn đáng sợ hơn tử vong.
“Chuyện ta quyết định, không có ai có thể ngăn cản được, càng không có ai có thể khiến ta dừng tay, cho dù là thần linh đều không được.” Điên cưồng trên mặt Sở Viên càng nặng thêm, Điền Tĩnh thậm chí còn nhìn thấy tia máu như ma quỷ trong mắt hắn.
“Ngón tay bẩn thỉu kia của ngươi còn dám đến gần con gái của ta một †ấc, về sau sẽ không còn có ai khiến ngươi ngừng tay.” Một giọng nói truyền đến từ cách đó không xa, tuy rằng không lớn, nhưng dừng lại trong tai Điền Tĩnh lại khiến cho nàng thất thần.
Hết chương 3252.
Bạn cần đăng nhập để bình luận