Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 609: Đài Sen Thành Thục

Lúc Hàn Sâm trở lại bờ biển, Nữ Hoàng đang dùng kiếm cắm cá nướng trên lửa, mặc dù chỉ là một ít dây leo cùng bụi cỏ trên núi, nhưng mà thoạt nhìn vẫn rất chịu lửa.
Nhìn thấy bên cạnh đống lửa cắm vài thanh kiếm, thịt phía trên đã nướng vàng óng ánh, dầu xì xì bốc ra, một mùi thơm ngát dũng mãnh tràn vào trong mũi, Hàn Sâm cười tủm tỉm nói:
- Mấy miếng này là để lại cho tôi à?
- Cái gì mà để lại cho cậu? Tôi chỉ là muốn nướng xong toàn bộ rồi mới ăn.
Nữ Hoàng lạnh mặt nói.
- Vậy tôi có thể ăn không?
Hàn Sâm lại hỏi một câu.
- Tùy cậu.
Khóe mắt của Nữ Hoàng cũng không nhìn Hàn Sâm, chỉ là nhìn chằm chằm vào thịt nướng trong tay.
Hàn Sâm cười cười, cầm lấy một miếng thịt nướng cắn một cái, lập tức bị nóng đến ngoác mồm, nhưng mà xác thực là thơm ngon vô cùng, ngon hơn thịt cá sống rất nhiều.
- Con tiểu hồ ly kia của cậu đâu rồi?
Nữ Hoàng nhìn bộ dáng ăn như hùm như hổ của Hàn Sâm, thần sắc hòa hoãn hơn rất nhiều, cất tiếng hỏi.
- Thu trở về rồi.
Hàn Sâm mở trừng hai mắt ra nói.
- Thật sao?
Nữ Hoàng nhìn Hàn Sâm, hiển nhiên là không tin tưởng Hàn Sâm:
- Triệu hoán nó ra cùng ăn đi.
- Không cần, nó chỉ là một sủng vật, không cần quản nó.
Hàn Sâm biết có lẽ là Nữ Hoàng tại thời điểm tiểu hồ ly trị thương cho cô ta đã nhìn ra một điểm gì đó, chỉ là đánh chết Hàn Sâm cũng sẽ không thừa nhận.
- Ồ.
Nữ Hoàng cũng không hỏi nhiều nữa, tiếp tục nướng thịt của cô ta.
Hàn Sâm ăn hết bảy tám miếng thịt nướng, nhét căng bụng lên, lúc này mới nằm thẳng dưới đất thở dài nhẹ nhõm:
- Thật sự là sảng khoái.
Nữ Hoàng cũng ăn hết mấy miếng, thu hồi thú hồn kiếm lại, đứng dậy liền đi vào trong núi.
- Cô đi đâu thế?
Hàn Sâm vội vàng ngồi dậy hỏi, hắn sợ Nữ Hoàng phát hiện ra tiểu hồ ly cùng hoa sen.
- Tùy tiện đi một chút.
Nữ Hoàng nói xong liền đi vào trong núi đi.
- Tôi đi với cô.
Hàn Sâm vội vàng bò lên, trong lòng thầm kêu không xong:
- Tiểu hồ ly không trở lại, quả nhiên vẫn không thể gạt được cô ta.
Vị trí của tiểu hồ ly cùng hoa sen thật sự là quá bắt mắt, sau khi leo lên một ngọn núi nhỏ, Nữ Hoàng xa xa liền thấy chúng, quay đầu liếc nhìn Hàn Sâm, vậy mà hơi có chút đắc ý nhếch miệng, sau đó liền hướng về ngọn núi nhỏ kia mà đi.
- Đây là có chuyện gì?
Đi tới bên cạnh tiểu Ngân Hồ cùng hoa sen, Nữ Hoàng chỉ vào hoa sen kia hỏi.
- Tôi cũng không biết, sau khi nó phát hiện ra thứ này liền không chịu đi nữa.
Hàn Sâm bất đắc dĩ nói.
Nữ Hoàng nhìn kỹ hoa sen kia một chút, nhưng cũng không nói gì thêm, liền ngồi ở một bên nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, Nữ Hoàng hỏi Hàn Sâm:
- Cậu có đi hay không?
- Nó không đi, tôi cũng không đi được, nếu không cô đi trước đi.
Hàn Sâm nháy mắt nói ra.
- Thấy được thì phân một nửa.
Nữ Hoàng lại nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm, không có ý tứ muốn đi.
- Cái gì phân một nửa? Nó là một con sủng vật, chẳng lẽ cô muốn cùng một con sủng vật tranh giành thức ăn?
Hàn Sâm trong lòng kêu khổ, trên mặt lại giả ra vẻ khiếp sợ.
- Nếu nó ăn hết, tôi sẽ không cần, nhưng mà nếu cậu lấy, tôi muốn được chia một nửa.
Nữ Hoàng lạnh nhạt nói.
- Làm sao tôi sẽ lấy, đây là thứ Tiểu Ngân Ngân muốn ăn đấy, tôi cũng không phải sủng vật, muốn làm gì vậy.
Hàn Sâm nói thống khoái, nhưng mà trong lòng lại có chút buồn bực.
Nữ Hoàng cũng không nhiều lời, liền lưu lại trên ngọn núi nhỏ này, cùng tiểu Ngân Hồ cùng một chỗ trông coi cây hoa sen kia.
- Nguyên bản có một mình Tiểu Ngân Ngân trông coi, còn có cơ hội tranh giành thức ăn trong miệng hổ, nhưng hiện tại có hai con trông, còn muốn lấy được hạt sen lại càng khó hơn rồi.
Hàn Sâm cảm thấy tiểu Ngân Hồ nhất định là một con cái, bằng không thì tại sao hành vi lại giống Nữ Hoàng như đúc, giống như một thần giữ của.
Hàn Sâm tự nhiên chưa từng nghĩ qua, chính hắn so với tiểu Ngân Hồ cùng Nữ Hoàng càng giống thần giữ của hơn.
Liên tiếp ở trên đảo trông coi bốn ngày, cánh hoa tuyết trắng của cây hoa sen kia bắt đầu héo tàn, chỉ là tốc độ héo tàn thật chậm, một ngày chỉ rơi xuống một tầng cánh hoa, tầng tầng lớp lớp cánh hoa, cũng không biết cần phải bao nhiêu ngày mới có thể hoàn toàn héo tàn.
Đài sen bên trong đang từ từ lớn lên, hạt sen màu đỏ máu bên trong tựa như đã càng ngày càng no đủ, một luồng mùi thơm kỳ dị từ bên trong phát ra, chỉ là ngửi được mùi thơm kia, cũng để cho người ta có loại cảm giác thần thanh khí sảng.
- Thứ này nhất định là đồ tốt, như thế nào mới có thể từ trong tay hai tên ăn hàng Tiểu Ngân Ngân cùng Nữ Hoàng, lấy tới toàn bộ hạt sen đây?
Hàn Sâm mỗi ngày đều quan sát hoa sen, trong lòng cũng từ từ tính toán ở trong tối.
Chủ yếu là Hàn Sâm không biết mình có thể đánh thắng được hai người bọn họ hay không, nếu không thì không nói hai lời trực tiếp đoạt tới là được rồi.
Một mực trông nửa tháng, rốt cục những cánh hoa đó đã toàn bộ héo tàn, đài sen đã lớn như mâm ngọc, hạt sen màu máu bên trong đều đã no đủ mượt mà, xem ra giống như là nguyên một đám hồng bảo thạch lớn cỡ quả trứng bồ câu vô cùng mê người.
Hàn Sâm còn chưa nghĩ ra biện pháp gì có thể thu tất cả hạt sen làm của riêng, lại đột nhiên nghe được một tiếng chim hót kỳ dị, chỉ thấy một con chim toàn thân màu u lam bích lục giống như Khổng Tước, không biết từ nơi nào bay tới, ở trên trời xoay quanh kêu to, tựa hồ là kiêng kỵ ba người bọn Hàn Sâm, không lập tức bay xuống.
Tiểu Ngân Ngân lập tức trở nên khẩn trương, đứng lên trợn mắt nhìn Khổng Tước ở trên bầu trời, như gặp phải đại địch.
Hàn Sâm và Nữ Hoàng cũng đều cả kinh, có thể bỏ qua khí tức của tiểu Ngân Hồ đi tới chỗ này, rất có thể đều là sinh vật siêu cấp thần huyết, trong lòng bọn họ rõ ràng, cho nên sắc mặt đều không dễ nhìn.
Con Khổng Tước kia một mực xoay quanh ở trên trời, cũng không đáp xuống, nhưng lại cũng không chịu rời đi, tựa hồ cũng đang đợi hạt sen thành thục.
- Con chim quái lại này đến cùng là từ đâu tới? Tại sao trên biển lại có thể có loại sinh vật này?
Trong lòng Hàn Sâm buồn bực, nguyên bản cho là đối thủ của mình chỉ có Nữ Hoàng và Tiểu Ngân Ngân, như vậy cơ hội vẫn rất lớn, ít nhất cũng có thể chia được một phần.
Nhưng mà hiện tại lại có thêm một con sinh vật siêu cấp thần huyết đến, vậy thì rất khó nói, có lẽ hai người một hồ bọn Hàn Sâm liên thủ, cũng chưa chắc có thể ngăn cản được một con sinh vật siêu cấp thần huyết thành niên.
Lúc Hàn Sâm đang buồn bực, lại đột nhiên nghe được ở bờ biển truyền đến âm thanh quái lạ, chỉ thấy xa xa trên mặt biển có sóng dấy lên, bọt nước bắt đầu bắn ra, một con tôm hùm khổng lồ vỏ ngoài màu tím, dài đến mười mấy mét, đang bơi trên mặt nước, nhấc lên gợn sóng ngập trời, đang bơi tới lui xung quanh đảo, nhưng mà cũng không tới gần hòn đảo.
- CMN, lại một con nữa, đến cùng là có bao nhiêu sinh vật siêu cấp thần huyết có ý đồ với hạt sen thế?
Mặt Hàn Sâm đen xì, thực sợ không biết ở nơi nào lại chui ra một con sinh vật siêu cấp thần huyết nữa rồi.
Cũng chuyện như vậy cũng không xảy ra tiếp, ngoại trừ Khổng Tước cùng tôm hùm, không còn dị sinh vật khác xuất hiện, chỉ là hiện tại bọn chúng một con chiếm đoạt vùng biển, một con chiếm đoạt bầu trời, hiện tại coi như là bọn Hàn Sâm muốn đi cũng không có cơ hội.
- Chúng ta trước tiên thối lui lại đã, nếu như bị vây công, chúng ta tuyệt đối không phải là đối thủ của chúng.
Nữ Hoàng tĩnh táo nói.
- Tiểu Ngân Ngân, tới.
Hàn Sâm nghiêm túc hô một tiếng với tiểu Ngân Hồ, hắn thực sợ tiểu Ngân Hồ thủ chết ở chỗ này, sẽ bị hai con sinh vật siêu cấp thần huyết kia vây công, e rằng tiểu Ngân Hồ cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận