Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 249: Quan Báo Tư Thù

- Đội trưởng, chúng ta đi săn giết sinh vật thần huyết, người không liên quan vẫn nên không mang theo thì tốt hơn.
Dương Mạn Lệ nghe thấy Khánh thiếu cũng muốn cùng đi, lập tức phản đối nói.
- Sâm ca, cơ hội tốt như vậy, tôi cũng vậy muốn đi để thêm chút kiến thức, anh mang theo tôi đi với.
Khánh thiếu trông mong nhìn Hàn Sâm.
Nhiệm vụ này cũng không phải bắt buộc, tiểu phân đội của Hàn Sâm có thể nhận cũng có thể không nhận, Khánh thiếu chỉ có thể năn nỉ Hàn Sâm.
- Đội trưởng, tôi cũng chỉ lo lắng cho an toàn của mọi người.
Dương Mạn Lệ cũng nói.
- Không sao, cùng đi đi.
Hàn Sâm cũng biết kỳ thật Dương Mạn Lệ nói rất đúng, không mang theo Khánh thiếu sẽ có thể giảm đi rất nhiều phiền toái.
Khánh thiếu và Nguyên thiếu ngoại trừ thần gen ra, các loại gen khác của bọn họ đã được bọn họ dùng tiền giải quyết hết rồi, nhưng bởi vì vấn đề thiếu kinh nghiệm thực chiến với sinh vật thần huyết, nên hai người bọn họ không có chiến lực gì.
Nhưng Hàn Sâm lại có tính toán của hắn, cho nên mới đồng ý mang theo Khánh thiếu.
- Ha ha, vẫn là Sâm ca tốt bụng, mỹ nữ trợ thủ cần học hỏi nhiều hơn.
Khánh thiếu đắc ý nói.
Dương Mạn Lệ cắn răng không nói gì, quay người đi ra ngoài chuẩn bị, trước kia khi Tần Huyên làm đội trưởng, cô chưa từng phải chịu ấm tức như vậy.
Trong lòng Dương Mạn Lệ càng thêm nghi vấn về việc Tần Huyên quyết định để Hàn Sâm làm đội trưởng, một đội trưởng làm việc không theo quy củ như vậy, thật sự có thể tốt hơn so với việc để cô làm đội trưởng sao? Đối với chuyện này, Dương Mạn Lệ phi thường hoài nghi.
Bốn người cùng xuất phát, trên người đều có vật cưỡi biến dị, tốc độ rất nhanh, không tới hai ngày đã đến địa điểm mà đám Nguyên thiếu phát hiện sinh vật thần huyết.
- Sâm ca, con sinh vật thần huyết kia thì trong rừng rậm phía trước, là một sinh vật thần huyết giống vượn, nó hành động ở trong rừng cây linh hoạt đáng sợ, tốc độ cực nhanh, lần trước chúng tôi đi vào trong đó, nếu như không có anh Ma Cờ Bạc dốc sức liều mạng chặn con sinh vật thần huyết kia, chỉ sợ là chúng tôi không thoát được.
Trong lòng Khánh thiếu vẫn còn sợ hãi nói ra.
Hàn Sâm gật đầu, hắn cũng nghe nói thời gian trước Ma Cờ Bạc bị trọng thương, bây giờ vẫn còn đang dưỡng thương trong bệnh viện, nhưng bởi vì có điều lệ giữ bí mật, nên hắn cũng không biết Ma Cờ Bạc vì sao lại bị thương, hóa ra là có quan hệ cùng con sinh vật thần huyết này.
Dương Mạn Lệ nghiêm túc nói:
- Lần trước tôi có cùng Tần đội trưởng đến đây thăm dò, con sinh vật thần huyết này có tốc độ rất nhanh, vô cùng giảo hoạt, hơn nữa địa hình rừng rậm lại hạn chế, trừ phi có thể dùng đại quy mô đến vây bắt, nếu không căn bản không thể săn giết nó, huống chi chúng ta còn không thể giết nó, trên cơ bản không có khả năng hoàn thành.
Hàn Sâm nhìn thoáng qua vùng rừng rậm kia, cây cối rất tươi tốt, cổ thụ cao đến hai mươi, ba mươi mét, trong rừng rậm rễ cây và cành lá rắc rối khó gỡ, ngay cả ánh mặt trời cũng khó xuyên qua, ở bên trong tối sầm, lại chưa quen thuộc địa hình, chiến đấu cùng một con sinh vật thần huyết, thực sự rất khó khăn.
Hơn nữa trên tư liệu mà Tần Huyên viết có đề cập tới, con sinh vật thần huyết này có tốc độ cực nhanh, lực lượng cũng rất mạnh, cho dù là cô, về mặt lực lượng cũng chỉ có thể ngang hàng, linh hoạt còn kém xa nó.
Với thực lực bây giờ của Tần Huyên, đã là đỉnh cấp ở không gian Tí Hộ Sở thứ nhất, ngay cả cô ấy cũng nói như vậy, có thể thấy muốn giết con sinh vật thần huyết này khó khăn tới cỡ nào.
- Khánh thiếu, Nguyên thiếu, hai người trước tiên cứ chờ ở bên ngoài, tôi và Mạn Lệ đi vào phế con sinh vật thần huyết kia trước, sau đó lại gọi hai người tới.
Hàn Sâm nói với hai người một tiếng, sau đó mang theo Dương Mạn Lệ đi vào rừng cây.
Dương Mạn Lệ am hiểu bắn cung, trong hoàn cảnh này cũng không có tác dụng gì, nhưng với tư cách phụ tá của Hàn Sâm, cô không thể không phục tùng mệnh lệnh của Hàn Sâm, đi theo Hàn Sâm tiến vào rừng rậm.
Hai người đi tới bìa rừng, Hàn Sâm dừng bước, quay sang nói với Dương Mạn Lệ:
- Mạn Lệ à, trước tiến cô đi vào trong rừng rậm dụ con sinh vật thần huyết kia ra, tôi ở phía sau sẽ dùng cung tiễn yểm hộ cô, cô không cần lo lắng, chỉ cần nó dám ra đây, tôi cam đoan sẽ giết nó, sẽ không để cô có việc gì.
Dương Mạn Lệ trợn mắt há mồm nhìn Hàn Sâm, hiện tại trong đầu của cô chỉ có bốn chữ “Quan báo tư thù”, ở đây khắp nơi đều là cành cây rậm rạp, đi vài bước đã không nhìn thấy người bên cạnh rồi, hắn ở phía sau yểm hộ thì làm được cái gì? Cung tiễn ở chỗ này có tác dụng cực kì nhỏ.
Dương Mạn Lệ nghĩ Hàn Sâm làm như vậy chỉ có một khả năng, chính là muốn để cô ta đi chịu chết.
- Cậu làm thế là quan báo tư thù.
Dương Mạn Lệ cắn răng nói ra.
Hàn Sâm cũng không giải thích, chỉ khẽ cười nói:
- Cô cũng có thể lựa chọn không thi hành mệnh lệnh.
Dương Mạn Lệ hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Sâm, cắn răng một cái đi vào trong rừng rậm, khác với Hàn Sâm, Dương Mạn Lệ xuất thân từ gia đình quân nhân, là một quân nhân chính thống.
Nơi này quá âm u, ánh mặt trời rất khó soi xuống, khắp nơi đều âm u, ngẫu nhiên chỉ có một tia ánh sáng xuyên xuống, lay động trên lá cây, khiến hai mắt càng thêm khó nhìn rõ ràng.
Dương Mạn Lệ triệu hoán ra một thanh trường đao, thận trọng đi vào bên trong, trong nội tâm phi thường phẫn nộ, vừa đi vừa nghĩ, nếu như lần này có thể sống sót đi ra ngoài, nhất định phải chuyển khỏi tiểu phân đội Cương Giáp.
- Tần Huyên à Tần Huyên, cô thế mà vẫn còn nhìn lầm người, lúc này cô vừa mới đi, hắn đã dùng quan báo tư thù để trả thù tôi, đây là kẻ mà cô xem trọng sao?
Trong nội tâm Dương Mạn Lệ vô cùng bi phẫn.
Quay đầu nhìn về phía sau, lại phát hiện căn bản không có bóng dáng Hàn Sâm, trong nội tâm càng chắc chắn hắn chính là quan báo tư thù.
Thế nhưng ngay khi Dương Mạn Lệ quay đầu nhìn về phía sau, đột nhiên từ trong đám lá rụng dày đặc, một con viên hầu toàn thân màu đen bay nhào ra.
Tốc độ con Viên Hầu này thật sự quá nhanh, lập tức đã nhảy đến trước mặt của Dương Mạn Lệ, bởi vì Dương Mạn Lệ phân tâm quay lại, khi phát hiện ra đã quá muộn, lúc này có muốn tránh tránh hoặc chạy trốn đã không kịp rồi, chỉ có thể dùng trường đao trong tay bổ xuống Viên Hầu.
Đao pháp của cô tuy không tệ lắm, lực lượng cũng mạnh, nhưng dù sao dùng đao không phải sở trường của cô, sao cô có thể chống lại một con sinh vật thần huyết.
Con sinh vật thần huyết kia một tay bắt được trường đao, trường đao biến dị căn bản không gây thương tổn được móng vuốt như sắt thép của nó, mà một móng vuốt khác của nó đã đâm vào cần cổ trắng nõn của Dương Mạn Lệ.
Nhìn móng vuốt như dao găm lóe ra hàn quang, lúc này Dương Mạn Lệ đã vô lực chống cự, trong nội tâm thầm kêu:
- Đã xong, bị tên hỗn đản kia hại chết rồi.
Thế nhưng khi Dương Mạn Lệ đã tuyệt vọng, trước mắt đột nhiên lóe lên hàn quang, móng vuốt của con sinh vật thần huyết kia vốn đã mò tới gần cổ của cô, trong lúc bất chợt lại bị một tia sáng lạnh chặt đứt, móng vuốt rơi xuống dưới, máu tươi phun ra.
Sau đó cô thấy Hàn Sâm đột nhiên từ bên cạnh vọt ra, giống như quỷ mỵ thật nhanh chạy tới gần con sinh vật thần huyết vừa bị chém một móng.
Dương Mạn Lệ hơi giật mình nhìn Hàn Sâm, không ngờ hắn lại đột nhiên từ bên cạnh mình nhảy ra, trong lúc nhất thời trong lòng cô ta trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cứ đứng im ở một chỗ đó.
- Hắn không phải muốn quan báo tư thù sao? Hắn từ đâu nhảy ra?
Dương Mạn Lệ nhìn bóng người Hàn Sâm, trong tay cầm một binh khí màu bạc kỳ dị lấp loé, con sinh vật thần huyết kia kêu rên liên hồi, chỉ một lát đã bị Hàn Sâm chém hết tứ chi, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, bắt đầu hấp hối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận