Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1801. Đao ý

Hàn Sâm cắn răng cố rút ra mấy lần, thế nhưng đều không thể làm vỏ đao nhúc nhích tí nào, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc.
Tiếp theo không đợi Hàn Sâm kịp phản ứng lại, hắn đột nhiên cảm nhận trên vỏ đao kia có một luồng đao ý như mãnh thú hồng hoang bộc phát ra, dữ tợn quái dị, trong nháy mắt nuốt chửng Hàn Sâm.
Hàn Sâm hơi nhíu mày, kiếm ý của bản thân không ngừng tuôn trào, đối kháng với đao ý quái thú kia.
Tuy đao ý không trực tiếp làm tổn thương đến thân thể Hàn Sâm, nhưng lại nuốt chửng kiếm ý của Hàn Sâm, hoặc có thể nói là nó không chỉ đang cắn nuốt kiếm ý, mà nó còn đang cắn nuốt ý chí của Hàn Sâm.
Nếu ý chí đã tan vỡ thì cho dù thân thể không bị thương, nhưng lòng tin đổ nát, sẽ rất khó đối kháng được với cường giả đỉnh cấp.
Kiếm ý của Hàn Sâm đã có sức mạnh kinh người, mà đao ý kia còn hung mãnh tàn bạo hơn.
Nếu nói kiếm ý của Hàn Sâm là một con trâu đực bền gan vững chí hùng tráng, vậy thì đao ý được đựng trong vỏ đao chính là mãnh hổ hoặc là ác long.
Cho dù trâu đực có mạnh mẽ to lớn thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng vẫn là động vật ăn cỏ, còn mãnh hổ và ác long đều ăn tươi nuốt sống mà tồn tại đến bây giờ, há to miệng nuốt chửng kiếm ý của Hàn Sâm.
Nếu kiếm ý có thực thể thì sợ rằng đã máu me đầm đìa từ lâu.
Khí tức của đao ý này làm cho Hàn Sâm có một loại cảm giác vô cùng quen thuộc. Dường như đao ý của Isa rất tương tự với khí tức của đao ý này, chỉ là đao ý này mạnh mẽ hơn hung mãnh hơn và tàn bạo hơn nhiều.
“Chẳng trách Isa ngay từ đầu đã có ý định với vỏ đao này, thì ra thứ này thật sự có chút quan hệ với nàng.” Trong đầu Hàn Sâm lóe lên rất nhiều suy nghĩ.
Đao ý của Isa đã cường đại như thế, chắc chắn đã là cường giả cấp vương giả, mà đao ý trong vỏ đao này còn mạnh hơn so với đao ý của nàng, vậy cũng chỉ sót lại một khả năng.
“Sinh vật đã để lại đao ý này trong vỏ đao là cường giả cấp Thần hóa sao? Nếu như thật sự là cường giả cấp Thần hóa, vậy chỉ có thể là một trong hai vị cường giả khủng bố kia, từ đó suy ra một vị cường giả khủng bố trong đó là người Rebet tộc, vả lại tại sao hắn lại để vỏ đao ở chỗ này?” Trong lòng Hàn Sâm thầm nghĩ.
Nhưng càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, nếu thật sự là cường giả đỉnh cấp của Rebet tộc để lại, vậy tại sao trải qua bao nhiêu năm tháng như vậy, mãi đến tận bây giờ Isa mới tới nơi này nhận lại vỏ đao?
Hàn Sâm không có thời gian suy nghĩ nhiều nữa, hiện tại ý chí toàn thân đều phải dùng để đối kháng với cái đao ý khủng bố kia, dù vậy vẫn khó có thể chống lại nó, kiếm ý và ý chí của Hàn Sâm không ngừng bị cắn xé, bị nuốt chửng từng chút một.
Ý chí của Hàn Sâm càng ngày càng yếu, ngược lại cái đao ý kia lại càng ngày càng cường tráng.
Hàn Sâm muốn bứt ra khỏi sự cắn nuốt này để rời đi, thế nhưng ý chí đã bị chiếm đoạt, Hàn Sâm không thể di chuyển bước chân một tí nào, bởi vì chỉ cần lùi lại, đao ý giống như quái thú kia sẽ nhân lúc vườn không nhà trống lao vào, khiến cho ý chí của Hàn Sâm tan vỡ càng nhanh hơn.
Vào lúc Hàn Sâm đang suy nghĩ phải làm như thế nào để thoát khỏi cảnh khốn khó này thì áo giáp tinh thể màu đen bên trong hồn hải lại đột nhiên khẽ lay động, để lộ ra một tia khí tức kì dị.
Tia khí tức kia len lỏi chui vào trong thân thể Hàn Sâm trong chớp mắt khiến vỏ đao kia run lên dữ dội. Đao ý bên trong vỏ đao thu lại ngay lập tức, thế nhưng vỏ đao vẫn rung rung không ngừng, Hàn Sâm nâng tay lên, rút vỏ đao ra dễ như ăn cháo.
Khí tức của áo giáp tinh thể màu đen giống như lưu quang di chuyển xung quanh người Hàn Sâm một vòng, sau đó lại trở về bên trong hồn hải, rồi lại trở về bên trong áo giáp.
Áo giáp tinh thể màu đen cũng khôi phục vẻ vắng lặng như lúc ban đầu, không khác khi bình thường là bao.
Tuy khí tức đã bị thu hồi, nhưng đao ý bên trong vỏ đao vẫn nằm im, không ngừng run rẩy trong tay Hàn Sâm.
Không biết tại sao dường như Hàn Sâm có thể cảm nhận được tâm tình của vỏ đao lúc này, chỉ cảm thấy đó là một cảm xúc hỗn hợp giữa hưng phấn, vui vẻ và sợ hãi đang ở bên trong vỏ đao dập dờn.
Hàn Sâm thấy khó hiểu, không biết cây đao có quan hệ như thế nào với áo giáp tinh thể màu đen, tại sao chỉ cần một vệt khí tức của áo giáp tinh thể màu đen lại có thể ra lệnh cho vỏ đao biến thành dáng vẻ này.
“Rốt cuộc cây đao này là đồ của Rebet tộc hay là đồ của Tinh Tộc nhỉ?” Hàn Sâm âm thầm suy nghĩ, cứ cảm thấy khả năng đây là đồ vật của Tinh Tộc cao hơn một ít.
Vào lúc Hàn Sâm đang suy nghĩ, đao ý trong vỏ đao kia lại tiếp tục bay ra ngoài, chỉ là lần này đao ý kia không có tiếp tục nuốt chửng ý chí của Hàn Sâm nữa, trái lại khiến người ta cảm thấy cực kỳ ôn nhu, trào dâng bên trong ý thức của Hàn Sâm.
Hàn Sâm lập tức cảm giác mình đang hóa thân thành cự thú viễn cổ, nuốt chửng tất cả có ở trong trời đất, vũ trụ tinh hà, thiên địa vạn vật, chỉ cần hắn há to miệng, tất cả đều bị hắn nuốt vào trong bụng.
Loại khí phách nuốt chửng thiên địa vũ trụ sinh ra một loại cảm xúc không thể miêu tả bằng ngôn từ.
Khí phách này sâu sắc khắc vào trong đầu Hàn Sâm, ngay sau đó cự thú kia lại hóa thành một thanh đao, một thanh đao mà Hàn Sâm nhìn hết sức quen thuộc.
Cây đao kia có hình dáng giống như đúc với thanh đao Isa sử dụng, chỉ là khí phách giữa hai thanh đao chênh lệch rất nhiều.
Ngoại hình tuy rằng là một, nhưng quả thực thanh đao trong tay Isa giống như là một món đồ chơi so với thanh đao mà Hàn Sâm nhìn thấy trong tiềm thức.
Lúc này chuôi đao kia được một người đàn ông nắm ở trong tay, Hàn Sâm không thấy rõ khuôn mặt người đàn ông kia, nhưng ở trong cơn
mông lung, dường như giống như nhìn thấy một đôi tai thật dài ở trên đỉnh đầu của hắn ta.
Những thứ này này đều không quan trọng, Người đàn ông nắm cây đao trông như Đại Ma Vương chuẩn bị diệt thế, một đao chém ra, tinh hà vỡ, vạn vật bị xé rách và nuốt chửng, vô số tinh cầu đều bị hủy diệt dưới ánh đao, ngay cả hư không cũng bị xé toạc ra một đường như hố đen của ngân hà.
Hết đao này đến đao khác, đao pháp kia hủy diệt nuốt chửng vạn vật khiến người xem sợ mất mật, cùng với đó là một loại cảm giác sảng khoái khó có thể diễn tả thành lời.
Người đàn ông lại bắt đầu múa đao, mỗi một động tác đều khắc sâu vào trong óc Hàn Sâm, để Hàn Sâm ghi nhớ thật kĩ, cũng khiến cho hắn càng ngày càng quen thuộc với cái đao pháp và đao ý kia.
Giống như là theo bản năng, Hàn Sâm cầm vỏ đao lên múa may, bắt chước từng động tác giống người đàn ông kia trong ý thức.
Hết đao này đến đao kia, bên trong đao pháp của Hàn Sâm nhanh chóng bắt đầu sản sinh ra một đao ý quỷ dị muốn xé rách nuốt chửng tất cả, hơn nữa đao ý này càng ngày càng mãnh liệt.
Đương nhiên đao ý này không phải là do chính hắn tu luyện ra, cho dù Hàn Sâm có là thiên tài đỉnh cấp như thế nào đi nữa cũng không thể tu luyện một môn đao pháp thành đao ý trong thời gian ngắn như vậy được.
Chính đao ý bên trong đao pháp của Hàn Sâm đang điên cuồng tăng vọt, vào lúc Hàn Sâm luyện bộ đao pháp kia đến tầng thứ bảy mươi mấy, đao ý của hắn hiện giờ không yếu hơn Isa, hơn nữa đao ý vẫn còn có dấu hiệu tiếp tục và không ngừng tăng trưởng.
Theo sự tăng trưởng nay của đao ý, Hàn Sâm ý thức được người đàn ông kia và cây đao càng nhìn càng mờ nhạt, mãi đến khi hắn luyện đến tầng một trăm, người đàn ông trong ý thức đó đã hoàn toàn tiêu tan không thấy đâu nữa, cũng không để lại một chút vết tích nào.
Hàn Sâm ngơ ngác nhìn vỏ đao trong tay, hiện tại vỏ đao đã hoàn toàn không còn chút đao ý nào, rõ ràng là đao ý của nó đã được dịch chuyển qua cho Hàn Sâm.
Vỏ đao khế run, bay lên từ trong tay Hàn Sâm, cũng di chuyển xung quanh Hàn Sâm vài vòng, tự động treo ở bên hông Hàn Sâm, sau đó không còn động tĩnh nào nữa.
Thân vỏ đao màu đen như bọc kim cương cũng dần dần ảm đạm
xuống, hóa thành một vỏ đao nhìn như là được điêu khắc từ mặc thạch.
Hết chương 1801.
Bạn cần đăng nhập để bình luận