Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1129: Trùng Gia

Người đàn ông dùng mọi cách để tự sát, nhưng đều bị quái vật bò cạp thân người ẩn trong cái bóng của mình ngăn cản, thậm chí ngay cả muốn chết cũng không không chết được.
Trùng Gia đứng ở đó lệ rơi đầy mặt, một câu cũng không nói nên lời, trên khuôn mặt là thống khổ và hối hận, cùng với một loại cảm xúc mà Hàn Sâm nhìn không hiểu.
Người đàn ông kia khiến cơ thể mình chịu đầy thương tích, nhưng cuối cùng vẫn không thể tự sát thành công.
- Tiểu Viêm, đừng tiếp tục nữa.
Cuối cùng Trùng Gia không nhịn được lên tiếng, chỉ là giọng nói ông vô cùng mâu thuẫn, muốn hô nhưng không dám hô.
- Đừng tiếp tục nữa? Vậy ông muốn tôi thế nào? Cứ tiếp tục sống dở chết dở như thế sao? Ông muốn như vậy sao?
Người đàn ông kia trừng mắt nhìn Trùng Gia, trong mắt tràn đầy hận ý.
Trùng Gia lệ rơi đầy mặt, lắc đầu nói:
- Cha cũng không muốn như vậy, khi đó con bị bệnh, ta cũng không có cách nào, y nói có thể trị hết bệnh cho con để con không chết, nhưng mà cha thật sự không ngờ. . . thật sự không ngờ. . .
Trùng Gia nói đến đây đã khóc không thành tiếng, không thể tiếp tục nói nữa.
- Ha ha, y đúng là trị cho tôi, để cho tôi có thể bất tử. . .bất tử. . .
Người đàn ông kia cười, nhưng tiếng cười lại khiến người ta cảm thấy còn thê thảm hơn khóc gấp vạn lần.
- Tiểu Viêm. . . cha. . . cha có lỗi với con. . .
Trùng Gia nói ra.
Nhưng người đàn ông kia chỉ cười, cười rất khó hiểu:
- Ông không hề có lỗi với tôi, ông chỉ khiến tôi sống không bằng chết.
Trùng Gia giật giật mái tóc hoa râm ngồi trên mặt đất, cảm giác bất lực hối hận tới cực điểm, nghẹn ngào nói:
- Nếu như cha biết như vậy. . . nếu như ta sớm biết như vậy. . . ta nhất định. . . ta nhất định. . .
Giọng nói vô cùng nghẹn ngào, Trùng Gia nói gì đã không nghe rõ được, chỉ nghe được tiếng nức nở nghẹn ngào.
Người đàn ông kia nhìn Trùng Gia ngồi xổm ở đó giựt tóc, trong mắt tràn đầy vẻ phức tạp, một lúc lâu mới thở dài:
- Đây là mệnh của tôi.
Tiếng thở dài này vô cùng bất đắc dĩ, không cam lòng, tuyệt vọng, hối hận, tiếc nuối, khiến Hàn Sâm đứng trên đỉnh núi nghe xong cũng có chút động dung.
Hai cha con Trùng Gia ở trong sơn cốc giằng co một đêm, sắc trời đã sáng tỏ, người đàn ông kia nhìn lên bầu trời, nói với Trùng Gia:
- Nếu ông thật sự còn coi tôi là con trai của ông, tìm người giết tôi đi. . .tôi tình nguyện chết đi, cũng không muốn sống kiểu người không ra người, quỷ không ra quỷ này.
- Tiểu Viêm!
Trùng Gia ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia, môi run run muốn nói gì đó, nhưng lại thấy người đàn ông kia ngã trên mặt đất.
Hàn Sâm nao nao, khí tức trên người người đàn ông kia bình thường, sinh cơ vẫn hết sức mạnh mẽ, nhưng lại giống như đã hôn mê, hoàn toàn đã không có ý thức.
Trùng Gia chảy nước mắt, lấy ra một cái túi đã chuẩn bị tốt cẩn thận ôm người đàn ông kia bỏ vào, sau đó cõng người đàn ông kia đi ra bên ngoài sơn cốc, vừa đi vừa lẩm bẩm gì đó.
Nếu không phải biết rõ đã xảy ra chuyện gì, người đi vào khi đó chính là Trùng Gia, còn tưởng rằng y là một người bệnh tâm thần.
Hàn Sâm vội vàng bay lên đỉnh núi, đuổi theo Trùng Gia, muốn nhìn xem Trùng Gia muốn đi đâu.
Nghe xong cuộc đối thoại của cha con Trùng Gia, Hàn Sâm cảm thấy chuyện này có quan hệ tới vị thần trong miệng Hoàng Hôn, có lẽ đây là một cơ hội có thể giải quyết tất cả nỗi băn khoăn.
Trùng Gia cõng người đàn ông kia tiến vào rừng rậm, sau đó đi trở về Trùng Sào Tí Hộ Sở, Hàn Sâm nhìn Trùng Gia cõng người đàn ông trong túi kia về phòng của mình.
Hàn Sâm chờ Trùng Gia ở bên ngoài, đợi đến sáng sớm ngày thứ hai, Trùng Gia mới đi ra khỏi phòng của mình, giống như là không có xảy ra chuyện gì, mỉm cười chào hỏi người quen, sau đó hẹn mấy ông bạn già ra khỏi Tí Hộ Sở, có vẻ là muốn đi săn giết dị sinh vật.
- Trùng Gia, tôi có chuyện muốn nhờ ông hỗ trợ, có thể trò chuyện riêng hay không.
Hàn Sâm đi đến trước mặt Trùng Gia, ngăn cản đường đi của y rồi nói.
- Có chuyện gì cứ nói thẳng là được rồi, nếu có thể giúp một tay thì tôi nhất định sẽ giúp.
Trùng Gia cười ha hả nói.
Hàn Sâm cố ý nói:
- Chuyện này có chút khó mở miệng, cho nên muốn một mình nói với Trùng Gia.
Trùng Gia trầm ngâm một chút, nói với mấy ông bạn già một câu, sau đó mang theo Hàn Sâm đi tới một chỗ đất trống bên ngoài Tí Hộ Sở.
- Tiểu Hàn à, có chuyện gì cậu cứ nói đi, nếu như lão già tôi có thể giúp một tay, tôi nhất định sẽ không để cậu thất vọng.
Trùng Gia đốt một điếu thuốc, hung hăng hút một hơi, sau khi phun ra khói thuốc mới mở miệng nói với Hàn Sâm.
- Trùng Gia, ông biết tiểu tổ hành động số bảy khoa điều tra đặc biệt không?
Lần này Hàn Sâm không quanh co lòng vòng, trực tiếp nói với y.
Trùng Gia trực tiếp lắc đầu nói:
- Đó là tổ chức gì? Tôi chưa từng nghe nói qua.
- Vậy ông có quen biết người tên là Hàn Kính Chi không?
Hàn Sâm lại hỏi.
Trùng Gia suy nghĩ rồi nói:
- Nghe cậu nói là ông cố của cậu tên là Hàn Kính Chi chứ? Cậu thường nhắc tới ông ta như vậy, y nhất định là một người rất tốt đi?
Hàn Sâm nhìn Trùng Gia, một lúc lâu sau mới thở dài một tiếng:
- Vậy chắc ông cũng biết Hoàng Hôn chứ?
Trong mắt Trùng Gia hiện lên một tia khác lạ, giống như không ngờ Hàn Sâm lại nhắc tới người này, nhưng chỉ chớp mắt một cái, sau đó lại cười ha hả lắc đầu nói:
- Lớn tuổi rồi, nên không nhớ nổi một người như vậy.
- Vậy có lẽ ông sẽ quen biết Tiểu Viêm?
Ánh mắt Hàn Sâm sáng quắc nhìn chằm chằm vào Trùng Gia.
Thân thể lập tức run lên, cũng không thể che dấu tâm tình của mình, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm, những vẫn gượng cười nói:
- Những người kia, tôi thật sự chưa từng nghe nói.
- Ngay cả nguyện vọng của mình mà ông cũng quên sao?
Hàn Sâm thử thăm dò Trùng Gia một câu.
Sau khi nói xong câu này, sắc mặt Trùng Gia lập tức đại biến, thân thể vốn có vẻ hơi còng xuống đã lập tức ưỡn lên, râu tóc đều dựng đứng, khí thế trên người khiến người ta sợ hãi, giống như một đầu sư tử tức giận nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm, trong mắt tràn đầy sát ý, gằn từng chữ hỏi:
- Rốt cuộc cậu là ai?
Hàn Sâm cảm giác được khí thế trên người Trùng Gia, không khỏi âm thầm sợ hãi thán phục, trong cộng đồng Siêu Việt Giả, Trùng Gia tuyệt đối là tồn tại đỉnh cao nhất.
Cho dù là Hàn Sâm, cũng được coi là Siêu Việt Giả đỉnh cấp nhân loại, nhưng so với Trùng Gia cũng kém một đoạn.
Y đã lớn tuổi như vậy, thậm chí có tố chất thân thể như thế, thật sự khiến người khác cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao nhân loại từ không gian thứ nhất, thứ hai Tí Hộ Sở tấn chức lên, độ hoàn thành gen đều khá thấp, ở thời đại của Trùng Gia, chỉ sợ ngay cả người dùng thần gen đầy để tấn thăng cũng không nhiều, ở không gian thứ ba Tí Hộ Sở có thể đạt đến tố chất thân thể như vậy thật sự khiến người ta ngoài ý.
- Tôi là ai không phải ông đã đều tra rất rõ ràng sao? Tôi cũng đã nói với ông rồi, ông cố của tôi là ai.
Hàn Sâm lạnh nhạt nói với Trùng Gia.
- Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, Lão Hàn không có khả năng có hậu nhân, cậu ít giả thần giả quỷ đi.
Trùng Gia nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm giận dữ nói.
- Vì sao không có khả năng có đời sau? Là người đều có thể sẽ có đời sau.
Hàn Sâm giống như tùy ý nói.
- Là người thì có thể, nhưng y. . .
Trùng Gia đột nhiên im miệng, giống như kịp phản ứng, khí thế trên người một lần nữa tăng vọt, giống như một đầu mãnh thú giống như nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm:
- Đáng chết, lại dám lừa tôi. . . cậu rốt cuộc là ai? Nếu nói không rõ ràng, đừng trách Trùng Gia tôi tâm ngoan thủ lạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận