Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1831. Một ý nghĩ trấn áp cả dòng sông đao

“Làm sao mà vẫn còn chưa ra chứ?” Có người đang bàn luận xôn xao ở trước lối ra của đường hầm không gian.
Hắc Nguyệt Vương đã phá vỡ không trung lao đến, đích thân đi đến phía trước đường hầm không gian.
Lúc còn trẻ Hắc Nguyệt Vương cũng đã từng bước vào đường hầm không gian, làm sao có thể không biết sự lợi hại ở trong đó chứ.
Lúc này xem ra cơn mưa đao cũng đã đến vòng thứ mười hai rồi, cho đến bây giờ mà Hắc Cương vẫn còn chưa đi ra ngoài, vậy thì cũng chỉ có hai loại khả năng.
Một cái là vận may cực kỳ tốt, đã nắm bắt được cơ duyên vô cùng to lớn, nếu không thì chắc chắn là sẽ có nỗi lo về tính mạng.
Trong vô số những năm trước đây, cho dù nam tước có tài giỏi tung hoành như thế nào, dựa vào năng lực của mình cùng lắm cũng chỉ đi tới vòng thứ mười một mà thôi, chẳng bao giờ có thể thành công chống đỡ được đến vòng thứ mười hai.
Trước kia từng có một vị cường giả hậu cấp vương, bởi vì nhất thời nghịch ngợm mà lấy trộm một chiếc áo giáp cấp công tước bước vào †rong mộ đao, muốn nhìn xem rốt cuộc cơn mưa đao kia có bao nhiêu vòng.
Nhưng mà lúc cơn mưa đao đến vòng thứ mười hai, sau khi vị cường giả hậu cấp vương kia chật vật trốn được ra ngoài, ở trên chiếc áo giáp cấp công tước ngập tràn những vết nứt, gần như muốn nổ tung thành từng mảnh vụn.
Qua sự hỏi han của mọi người, vị nam tước kia mới hoảng sợ nói cho cha của hắn, vào cuối cơn mưa đao của vòng thứ mười hai, thanh đao xiêu vẹo giống như dải ngân hà, sông đao cuồn cuộn vô tận, ngay cả áo giáp cấp công tước cũng không chịu nổi sự chấn động liên tục suýt chút nữa đã vỡ tan tành.
Thì ra tiểu nam tước kia bị hoảng sợ, không đợi cho áo giáp công tước bị đánh vỡ đã lập tức trốn thoát, nếu không nhất định sẽ mất mạng ngay tại chỗ.
Đương nhiên cái này cũng là vì tên tiểu nam tước kia không thể thực sự kích phát được sức mạnh của áo giáp cấp công tước, nhưng bên
cạnh đó cũng đã nói rõ cơn đao mưa vòng thứ mười hai khủng khiếp như thế nào.
Bây giờ đã đến thời gian tên tiểu nam tước kia bước ra ngoài rồi, vậy mà vẫn chưa thấy Hắc Cương đi ra, làm sao có thể khiến cho Hắc Nguyệt Vương không lo lắng được chứ. Đây chính là con trai của hắn, là đứa con trai duy nhất.
Hắc Nguyệt Vương gắt gao nhìn chằm chằm vào vòng xoáy giống như một cái lỗ đen, hai tay hắn cũng đã nắm chặt lại thành nắm đấm, móng tay cũng đã cắm sâu vào trong da thịt. Cho dù là lúc chính bản thân hắn vật lộn sống chết với người khác hắn cũng không căng thẳng như bây giờ.
Với việc Hắc Nguyệt Vương đến đây, có rất nhiều vương công quý tộc qua lại thân thiết với Hắc Nguyệt Vương cũng đều đi tới phía trước đường hầm không gian, đang chờ đợi kết quả cuối cùng.
Mặc dù Isa chưa đến phía trước đường hầm không gian, nhưng cũng đang cau mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa ra vào giống như một cái lỗ đen kia.
Phía trên mộ đao, sông đao trút ngược xuống, ánh sáng thanh đao sáng chói phủ xuống từ trên bầu trời giống như sóng thần, khí thế đó cứ như thể muốn chém mộ đao ra thành hai đoạn vậy.
Gương mặt của Hàn Sâm và Hắc Cương đều thay đổi rõ rệt, trong lòng đang hét to không ổn rồi, bọn họ cũng đều không có áo giáp cấp công tước ở trong người, thậm chí ngay cả thời gian để sử dụng pháp quyết lao ra khỏi đường hầm không gian cũng không có.
Trong nháy mắt sông đao đã dừng lại ở trên đỉnh đầu của bọn họ.
Hắc Cương ném thanh trảm mã đao đi, hắn giật lấy thanh đao công tước ở trong tay Hàn Sâm, song đao ở trong tay điên cuồng nhảy dựng lên xông về phía sông đao giống như sóng thần kia, cùng lúc đó cũng hét lên một tiếng chói tai: “Tới!”
Song đao như gió điên cuồng chém về phía bầu trời, va chạm với sông đao, ngay cả sông đao cũng bị Hắc Cương chém ra một lỗ hổng chảy sang hai bên.
Nhưng cái đó chỉ có trong nháy mắt mà thôi, sông đao điên cuồng vô cùng vô tận lao tới, trong tích tắc đã có thể lấp đầy được lỗ hổng.
Răng rắc!
Dưới sự va đập của sông đao, thanh đao khí cấp bá tước trong tay kia của Hắc Cương cứ thế vụn vỡ thành từng mảnh nhỏ, bàn tay cầm đao cũng đã đầm đìa máu tươi.
Thanh đao công tước cầm ở trong tay còn lại dưới sự chấn động của sông đao đã xuất hiện rất nhiều vết nứt nhỏ xíu.
Hơn nữa bởi vì sức mạnh của sông đao đánh vào vô cùng khủng khiếp, đao công tước đã bị nghiêng về một bên, sông đao giống như nước đã vọt tới phía trước người Hắc Cương.
Hắc Cương đưa mắt nhìn sang sông đao sáng chói, ánh mắt hắn khẽ lay động, mọi chuyện cho tới thời điểm này thì hắn cũng đã biết lần này mình hữu tử vô sinh, vận mệnh khó mà thoát khỏi được vạn đao phân thây rồi.
Nhìn thấy vô số mũi đao đã sắp đặt ở chung một chỗ đã giống như kim châm tiến sát vào gần cơ thể của hắn, chỉ cần trong nháy mắt là có thể tách rời thân thể của hắn thành những mảnh vụn rồi.
Nhưng mà những thanh đao kia lại đột nhiên dừng lại, thoáng cái sông đao đã đông cứng lại ở trong không trung, nó che phủ khắp cả thiên hạ, mũi đao gần như đã sắp đâm vào trong mắt và máu thịt của Hắc Cương, nhưng mà cuối cùng nó cũng không đâm xuống.
Rầm! Rầm!
Đao khí tràn ngập khắp bầu trời giống như những bánh răng đang xoay tròn một cách tỉ mỉ, vừa chuyển động vừa chậm rãi lùi về phía sau.
Cứ như thế lùi ra khỏi hơn một trăm mét thì không lùi về phía sau nữa, đao khí ngập trời chậm rãi xoay tròn xung quanh bọn họ, những đao khí ở trên mặt đất kia cũng đều bay lên, gia nhập vào hàng ngũ xoay tròn.
Vô số đao khí bay lượn xoay tròn vây quanh bọn họ giống như những chiếc vòi rồng, trong mắt của bọn họ khắp nơi đều là đao, vốn dĩ không thể nhìn rõ được rốt cuộc bên ngoài còn có bao nhiêu nữa.
Trong lúc những đao khí kia đang xoay tròn. Thân đao vẫn còn khế run rẩy, dường như là đang sợ hãi cái gì đó.
Hắc Cương chậm rãi xoay đầu lại, ánh mắt hắn rơi lên trên người Hàn Sâm. Chỉ nhìn thấy quần áo của Hàn Sâm bay lượn, đao ý tuôn ra ở trên người khó mà có thể nói thành lời được, giống như có một con mãnh thú hồng hoang gầm thét lao ra từ trên người hắn, dường như muốn xé rách cả ngân hà hư không.
“Sao có thể như vậy được chứ?” Hắc Cương ngơ ngác nhìn Hàn Sâm.
Đao ý như vậy, cho dù là Hắc Nguyệt Vương cha hắn, mà không, kể cả có là đao ý của Nữ Hoàng Đao Phong cũng phải thua kém hơn một chút.
Hàn Sâm đón được trảm mã đao mà Hắc Cương vứt xuống. Vốn dĩ hắn cũng chỉ định sử dụng đao ý cộng với tấm khiên Nhân Mã Cương Thiên ngăn chặn trước đã, thuận lợi giúp cho bọn họ có thời gian để sử dụng pháp quyết thoát ra khỏi đường hầm không gian.
Nhưng mà đao ý vừa mới tuôn ra, thậm chí còn có tác dụng vượt ngoài mong đợi.
Dường như những đao khí kia có thể cảm giác được đao ý của hắn, vậy mà đều lùi lại khiến cho Hàn Sâm có chút đắc ý vượt ngoài dự tính, cũng không cần phải triệu hồi tấm khiên Nhân Mã Cương Thiết nữa.
Đao ý của Hàn Sâm đến từ vỏ đao, mà đao ý của vỏ đao lại đến từ thủy tổ của Rebet tộc, vị cường giả Thần hóa duy nhất của Rebet tộc.
Thực lực của Hàn Sâm còn kém cường giả Thần hóa xa tít tắp, nhưng mà đao ý này cũng thực sự chính là đao ý cấp Thần hóa, mặc dù không đuổi kịp được sự phát huy của chính bản thân cường giả Thần hóa thực sự, nhưng cũng có được một đến hai phần phong thái.
Dù thế nào thì những đao khí đó cũng không phải là sinh linh thực sự, cảm nhận được luồng đao ý này thì cũng lập tức bị đao ý làm cho vô cùng hoảng sợ, làm sao mà còn dám rơi xuống nữa, toàn thân không ngừng run lẩy bẩy bay lượn, không dám rơi xuống mà cũng không dám rời Xa.
Đột nhiên một bóng dáng thanh đao từ trên trời rơi thẳng xuống, suýt chút nữa đã đập lên trên đầu của Hàn Sâm.
Hàn Sâm nhanh chóng lùi về phía sau mới tránh được tai họa này, hắn chỉ nhìn thấy một thanh liên sáo trường đao đang cắm ở bên trong đất đá, chuôi đao và vỏ đao đều có màu gang, không có phần bảo vệ tay ở giữa, thoạt nhìn giống như là một cuộn dây thép, cũng giống như một thanh sắt vòng cung.
“Kỳ lạ, những đao khí kia đều sợ hãi đao ý của Nha Đao, sao thanh đao này lại vẫn rơi xuống chứ?” Trong lòng Hàn Sâm cảm thấy nghỉ ngờ, hắn vươn tay ra bắt lấy chuôi đao, muốn rút cả cây liên sáo trường đao ra khỏi mặt đất.
Hàn Sâm cầm thanh đao ở trong tay, muốn rút ra nhìn một chút xem rốt cuộc thanh đao này có chỗ nào kỳ lạ. Nhưng mà khi đang rút ra,
cây đao đó lại không hề nhúc nhích, liên tục dùng sức mấy lần cũng không thể nào rút được lưỡi đao ra.
“Tiểu Hắc, chuyện gì xảy ra với thanh đao này vậy? Tại sao không rút ra được?” Hàn Sâm ném thanh đao ở trong tay cho Hắc Cương.
Đồng thời Hàn Sâm cũng thử thu hồi đao ý lại, đao ý vừa mới rời đi thì chỉ thấy dường như đao khí ngập tràn khắp bầu trời đã mất đi sự chống đỡ, toàn bộ rầm rầm rơi xuống, ngoại trừ bọn họ ra thì phạm vi một trăm mét xung quanh đều không có gì cả, ở chỗ khác đao đều chồng chất ở khắp mọi nơi.
Vẻ mặt của Hắc Cương kỳ lạ liếc mắt nhìn Hàn Sâm, sau đó hắn cúi đầu nhìn thanh đao ở trong tay, cẩn thận nhìn mấy lần rồi sau đó lại ném trả lại cho Hàn Sâm: “Đây không phải là liên sáo trường đao mà là một phôi đao, hoặc có thể gọi là đao điều. Nó vẫn còn chưa thực sự trở thành một thanh đao, chỉ có thể coi là một bán thành phẩm.”
Hết chương 1831.
Bạn cần đăng nhập để bình luận