Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 777: Gặp Lại Lâm Bắc Phong

- Lâm Bắc Phong?
Hàn Sâm quay đầu nhìn sang, không khỏi có chút vui mừng, dĩ nhiên là Lâm Bắc Phong đã hồi lâu không thấy, không nghĩ tới y cũng đã tấn chức lên không gian thứ hai Tí Hộ Sở rồi.
- Duyên phậnnnnnn!
Lâm Bắc Phong kích động chạy tới cầm chặt lấy tay Hàn Sâm, mắt rưng rưng cơ hồ như sắp rơi lệ.
- Khụ khụ, cũng không phải không gặp lâu lắm mà, không cần phải kích động như vậy chứ?
Thấy Lâm Bắc Phong chân tình như thế, trong lòng Hàn Sâm cũng có chút hơi cảm động.
Lâm Bắc Phong lau nước mắt, lôi kéo tay của Hàn Sâm không buông:
- Huynh đệ, tôi thật sự là rất kích động a, cái chỗ chết tiệt này, có tiền cũng không mua được thứ tốt, trong lòng của tôi sầu khổ. . . thật vất vả gặp lại anh, tiền của tôi rốt cục có chỗ để tiêu rồi, tới tới tới, mau cho bạn cũ hai cái thú hồn thần huyết để an ủi đi. . .
Hàn Sâm nghe xong lời này, lập tức đẩy tay của Lâm Bắc Phong ra, làm cả buổi là kích động vì chuyện này à.
- Cậu cho là thú hồn thần huyết là rau bắp cải ở bên đường à, còn cho hai cái?
Hàn Sâm cười mắng.
- Tôi không tin là anh không có.
Lâm Bắc Phong lại tuyệt không vì lời nói của Hàn Sâm mà thay đổi, vẫn kích động muốn để cho Hàn Sâm lấy thú hồn thần huyết ra.
Lâm Bắc Phong trong khoảng thời gian này thật sự là buồn bực phát điên rồi, y có tiền, nhưng mà nhà y vẫn còn kém đại gia tộc chân chính không ít, y đi đến nơi này, tìm không thấy có ai giúp một tay, có tiền cũng không mua được thứ tốt, mấy ngày này xác thực là lăn lộn rất khó chịu.
Không nghĩ tới vậy mà ở nơi này gặp gỡ Hàn Sâm, y đối với chuyện của Hàn Sâm vẫn là có nghe nói một chút đấy, hơn nữa hắn y luôn biết bổn sự của Hàn Sâm đấy, căn bản không tin Hàn Sâm sẽ không có thú hồn thần huyết.
- Tôi nói Bắc Phong lão đệ này, cậu đừng đóng kịch nữa đi, tên ranh con này, hắn có thể có thú hồn thần huyết sao? Thú hồn kia của tôi chính có giá cả đó, cậu có thích mua nữa hay không, đừng dùng bài này.
Bên cạnh Lâm Bắc Phong, lại có một trung niên có chút láu cá nói ra.
- Thú hồn chó má gì của anh, tôi không mua, bạn thân của tôi thú hồn gì mà không có, còn phải mua cái thú hồn nát kia của anh ư?
Lâm Bắc Phong hận hận nói.
Trong khoảng thời gian này y làm công tử Bạc Liêu không ít lần, người khác biết y có tiền, thú hồn cao cấp ở đây vốn đã ít, những người này có không ít liên hợp lại hãm hại y, đơn giản chỉ cần đem thú hồn biến dị bán cho y với giá của thú hồn thần huyết, Lâm Bắc Phong không mua sẽ không thể sử dụng, bị những người này lừa gạt vô cùng thảm.
Chỉ là những người này chiếm cứ lấy Tí Hộ Sở, ở bên trong Tí Hộ Sở này nói một không hai, Lâm Bắc Phong cũng không có quá nhiều cơ hội để phản kháng, chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn.
Bây giờ gặp được Hàn Sâm, Lâm Bắc Phong tự nhiên không muốn lại ngậm bồ hòn nữa, sao còn có thể mua thú hồn của bọn họ nữa.
- Bắc Phong lão đệ, cậu cần phải nghĩ thông suốt, bây giờ cậu không muốn, sau này tới tìm tôi nữa, giá cả cũng không phải là giá cũ này nữa đâu.
Lưu Kiệt lại không hề sợ hãi nói, y không tin người trẻ tuổi thoạt nhìn có da mịn thịt mềm trước mặt này thực sự có thú hồn thần huyết gì đó.
Ở chỗ chết tiệt này y còn không biết sao? Toàn bộ Tí Hộ Sở cũng chỉ có hơn mười cái thú hồn biến dị mà thôi, từ đâu có thú hồn thần huyết gì, càng không có khả năng xuất hiện ở trong tay một người trẻ tuổi như thế này.
- Tùy tiện.
Lâm Bắc Phong kiên cường nói một câu, liền không để ý tới người nọ nữa, cười nói với Hàn Sâm:
- Người anh em, đi, tôi mời anh ăn cơm, chúng ta tìm một chỗ nhẩn nha trò chuyện.
- Đừng ăn cơm, không phải là có Dị Linh đánh Tí Hộ Sở hay sao, chúng ta đi nhìn xem.
Hàn Sâm vừa cười vừa nói.
- Được, vậy thì đi xem Dị Linh công thành.
Lúc này Lâm Bắc Phong cảm thấy nhẹ nhõm, đã có Hàn Sâm trợ giúp, y hoàn toàn có thể đi tới Tí Hộ Sở hoàng tộc cách vài trăm dặm kia, không cần uất ức ở lại địa phương nhỏ bé này nữa.
Trước kia người của Tí Hộ Sở này cố ý bắt nạt y, muốn từ trên người y ép ra tiền, không ai chịu trợ giúp y đi tới Tí Hộ Sở hoàng tộc, thực lực của y lại không mạnh, không dám tự mình đi, bây giờ tự nhiên là không cần phải cố kỵ nhiều như vậy nữa rồi.
Hai người đi lên trên tường thành, quả nhiên thấy Dị Linh đang chỉ huy dị sinh vật đánh Tí Hộ Sở, Hàn Sâm nhìn thoáng qua, lập tức hứng thú giảm đi nhiều.
Thoạt nhìn có lẽ chỉ là một Dị Linh quý tộc, hơn nữa hình dạng còn là ma ăn thịt người tương đối xấu xí, Hàn Sâm thật sự không nhấc lên nổi hứng thú đi giết nó, càng thêm không có hứng thú lấy Linh Hồn Chi Thạch của nó.
Liền những con dị sinh vật đang đánh Tí Hộ Sở kia, tối đa cũng chỉ có mấy con sinh vật biến dị mà thôi, Hàn Sâm căn bản cũng lười giết.
Mà đối với Tí Hộ Sở này mà nói, ứng phó lại không mấy nhẹ nhõm, tình hình chiến đấu rất giằng co, Lâm Bắc Phong nhìn thấy thế trong lòng ngứa ngáy, liền hỏi Hàn Sâm:
- Huynh đệ, có thú hồn thần huyết hay không? Trước cho tôi hai cái, để cho tôi xuống dưới thể hiện uy phong một chút.
Hàn Sâm đem hai cái thú hồn thần huyết mình không dùng được chuyển cho Lâm Bắc Phong, Lâm Bắc Phong lập tức vui mừng quá đỗi, mặc áo giáp thần huyết, cầm Quỷ Trảo thần huyết xông ra ngoài.
Có được thú hồn thần huyết trợ giúp, mặc dù thể chất của Lâm Bắc Phong quá bình thường, nhưng mà giết những sinh vật nguyên thủy đó lại dễ như trở bàn tay, coi như là sinh vật biến dị đi lên cũng không làm gì được y cả, ngược lại còn bị y dùng thú hồn thần huyết chém bị thương.
Trong lúc nhất thời Lâm Bắc Phong hóa thân thành tuyệt thế mãnh nam, ở trong đám dị sinh vật giết bảy vào bảy ra, quả thực là cực kỳ uy phong, làm ánh mắt của những người ở trong Tí Hộ Sở đều trợn trừng
Cuối cùng vậy mà Lâm Bắc Phong vọt tới trước mặt Dị Linh quý tộc kia, giết Dị Linh quý tộc đại bại mà đi, cũng được không ít tiếng hoan hô.
Sau khi đuổi Dị Linh đi, tâm tình của Lâm Bắc Phong thật tốt lôi kéo Hàn Sâm đi tới khách sạn bên trong Tí Hộ Sở nhậu nhẹt.
Mà không lâu về sau, có một đội nhân mã tiến vào bên trong Tí Hộ Sở, mấy người chủ sự trong Tí Hộ Sở như bọn Lưu Kiệt đều đi tới đón tiếp đội nhân mã kia.
- Lưu Kiệt, không phải là anh truyền tin tức qua nói là có Dị Linh quý tộc đánh Tí Hộ Sở hay sao, đây là có chuyện gì?
Lưu Huống nhíu mày hỏi.
Y vốn là dẫn người đến trợ giúp Lưu Kiệt, tùy tiện chém giết mấy con sinh vật biến dị, ai ngờ sau khi chạy tới nơi này, vậy mà phát hiện ra chiến đấu đã xong.
- Huống ca, là có chuyện như vậy, ở bên trong Tí Hộ Sở của chúng tôi có một tên tiểu tử không biết từ đâu tới, vậy mà bán ra hai cái thú hồn thần huyết cho Lâm Bắc Phong, hôm nay Lâm Bắc Phong rất uy phong, giết mấy con sinh vật biến dị, còn đánh chạy Dị Linh quý tộc kia. . .
Lưu Kiệt đem mọi chuyện nói lại một lần.
- Tiểu tử kia có quan hệ như thế nào với Lâm Bắc Phong?
Lưu Huống nghe xong lập tức nhíu mày, miếng thịt mỡ Lâm Bắc Phong này bị bọn họ đè ép ở trong Tí Hộ Sở kỵ sĩ nho nhỏ, quả thực là đã ép ra không ít chất béo, bây giờ lại có người bán thú hồn thần huyết cho y, đương nhiên là không có khả năng đè ép thêm được nữa, chẳng khác gì là cắt đứt tài lộ của bọn họ.
- Nói là bạn bè, nhiều lắm chỉ chừng hai mươi tuổi, trông da trắng thịt mịn cũng không có bao nhiêu bản lĩnh, tôi thấy chính là giống như Lâm Bắc Phong, là phá gia chi tử trong nhà giàu có, không biết từ nơi nào mua được thú hồn thần huyết, chạy đến đây đến bán cho tên coi tiền như rác Lâm Bắc Phong kia.
Lưu Kiệt nói ra:
- Huống ca, anh xem chúng ta có nên đem tiểu tử kia cùng một chỗ thu thập hay không?
Lưu Huống lại khoát tay nói:
- Thú hồn thần huyết sao có thể dễ dàng lấy tới tay như vậy, hơn nữa tiểu tử kia không phải là người ở Tí Hộ Sở này, lại có thể chạy tới nơi này, hiển nhiên là người có chút bản lĩnh, không thể chủ quan.
Dừng lại một chút, Lưu Huống lại hỏi Lưu Kiệt:
- Cậu xác định là chưa từng thấy người khác ở bên cạnh tiểu tử kia?
- Xác định, tôi vẫn luôn phái người đi theo đám bọn họ, hơn nữa cũng phái người tra xét người ở bên trong Tí Hộ Sở, trừ hắn ra không có người ngoài nào khác.
Lưu Kiệt vội vàng nói.
- Vậy là tốt rồi.
Trong mắt Lưu Huống lóe lên một tia âm tàn:
- Tiểu Trương, cậu đi mời Hạt Nhãn ca đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận