Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1781. Một phiến lông trắng ba ngàn ngôi sao

Khổng Phi bước đến trước núi Mạc Tây đã bị tách làm đôi rồi lẳng lặng đứng dưới mưa, mặc cho nước mưa chảy dài trên người, cứ im lặng đứng ở đó mãi không nói gì.
Một lúc lâu sau, Khổng Phi khẽ thở dài một tiếng: “Cả đời này các ngươi đều muốn rời khỏi nơi đó, đến chết cũng muốn bò ra khỏi đó, chắc chắn không muốn bị chôn vùi dưới đây đâu nhỉ.”
Dứt lời, bàn tay hắn vung lên, bỗng thấy trong ba ngàn ngôi mộ giữa sườn núi tuôn ra bạch quang giống như nước suối, mang theo hài cốt bên trong mộ xông lên, trực tiếp bay lên bầu trời.
Những bụi xương hòa tan vào trong quang tuyền hóa thành bụi bặm phá vỡ bầu khí quyển, tràn vào trong không gian, tan biến trong trời sao vô tận.
“Sạch sẽ gọn gàng, giảm bớt không ít phiền phức. Ích lợi duy nhất cả đời này các ngươi chính là không gây thêm phiền phức cho người ta.” Khổng Phi ngửa mặt nhìn trời sao cười nói, thế nhưng trên mặt lại có thứ gì rơi xuống. Hàn Sâm và Ngao Dạ đều chỉ đứng ở một bên im lặng không nói lời nào.
Hồi lâu sau, Khổng Phi đột nhiên cười rạng rỡ, xoay người nhìn về phía đám người Hàn Sâm rồi nói: “Các ngươi có biết vì sao ta phải để các ngươi đi con đường này cùng ta không?”
Hàn Sâm và Ngao Dạ đều cùng lắc đầu, quả thật bọn họ không biết vì sao Khổng Phi lại đưa bọn họ đến làm chuyện quan trọng như vậy.
Thậm chí lúc trước Hàn Sâm còn nghi ngờ, liệu rằng Khổng Phi có cố ý hãm hại hai người bọn họ hay không, nhưng bây giờ xem ra không phải vậy. Khổng Phi bước tới trước mặt bọn họ, vỗ vai bọn họ: “Lúc trước ta được một Tinh tộc dẫn theo, đi thẳng từ đây thoát khỏi đường hầm mà những người đến chết kia cũng không bò ra được. Trước kia ta được một Tinh tộc dẫn theo thoát ra ngoài, hiện tại hai người các ngươi trở về cùng ta, đây cũng coi như là duyên phận đi.”
“Một Tinh tộc dẫn theo ngươi trốn khỏi đường hầm? Hắn ta là ai?” Hàn Sâm và Ngao Dạ đều rất kinh ngạc không dám tin tưởng. Ai mà ngờ được rằng một kẻ mạnh mẽ vô song có thể dùng chính sức mạnh của mình để hủy diệt cả một bộ tộc lại có quan hệ sâu sắc với Tinh tộc như vậy chứ.
“Không biết, hắn không nói cho ta biết, từ đó về sau ta cũng chưa từng gặp lại hắn, ta chỉ biết trên người hắn đeo một mặt dây chuyền tinh thể khắc hình Cửu Mệnh Huyết Miêu.” Khổng Phi vừa nói vừa liếc nhìn phiến lông trắng trong tay Hàn Sâm và Ngao Dạ: “Cầm nó đi, coi như là một kỷ niệm. Nếu như một ngày nào đó không có ta ở đây, có lẽ nó sẽ có chút tác dụng, những tộc cao cao tại thượng trên đỉnh thần điện kia cũng sẽ không nhắm mắt làm ngơ. Đương nhiên, nếu đã tặng cho các ngươi thì đó chính là đồ của các ngươi, các ngươi muốn xử trí nó như thế nào cũng được, không cần bận tâm đến ta.”
Dứt lời, Khổng Phi lập tức sải bước đi, trông có vẻ hắn đi không nhanh, nhưng chỉ vỏn vẹn vài bước chân thì người đã đi xa không còn dấu vết, chờ Hàn Sâm tỉnh táo lại, muốn gọi hắn thì bóng người cũng đã biến mất.
“Dây chuyền Cửu Mệnh Huyết Miêu? Rốt cuộc Tinh tộc kia là ai?” Trong lòng Hàn Sâm hoài nghi, vô số ý nghĩ hiện lên trong đầu hắn.
“Vũ trụ rộng lớn, có thể đi ngoài đã quá tốt rồi.” Ngao Dạ đột nhiên thở dài nói, hắn luôn luôn trầm lặng, dường như có một ngọn lửa đang bùng cháy trong mắt hắn.
Hàn Sâm lại không đa sầu đa cảm nhiều như vậy, hắn là người thực dụng hơn, cho dù cường giả trên thế gian này có nhiều hơn nữa thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến thế giới quan và sự tiến bộ của hắn.
“Đi thôi, nơi này vốn là nơi chúng ta nên tới.” Hàn Sâm kéo Ngao Dạ quay đi.
Cái tên Khổng Phi không đáng tin cậy kia nói đi là đi, cũng không thèm đưa hai người bọn họ trở về. Nơi này cách thành Silgran hơn một ngàn dặm, lúc bọn họ đến có Khổng Phi ở cùng thì thật sự ung dung một cách khó tả, nhưng nếu hai người bọn họ muốn trở về thì không phải là chuyện dễ dàng.
Vừa rồi Hàn Sâm muốn gọi Khổng Phi lại là vì muốn Khổng Phi đưa bọn họ trở về, nếu không trên đường đi trời mới biết sẽ gặp phải chuyện gì.
Hai người vừa mới đi tới trước cây cầu đá nhỏ kia thì đã nhìn thấy một người cầm ô đứng ở trên cầu. Bởi vì người nọ che ô, lại còn đứng trong mưa lớn, cho nên không nhìn rõ được rốt cuộc hắn trông như thế nào.
Tuy nhiên chỉ là một chút khí tức vô tình tỏa ra từ người đó cũng khiến cho Hàn Sâm cảm thấy như đối mặt với cả tinh hà vũ trụ, cảm giác rộng lớn vô biên. Hàn Sâm và Ngao Dạ dừng chân quan sát người kia, người đó cũng đang theo dõi Hàn Sâm và Ngao Dạ.
“Lông trắng trên tay các ngươi, có bán hay không?” Một lát sau, người nọ mở miệng nói.
“Không bán.” Ngao Dạ lắc đầu nói. Hàn Sâm không từ chối, cười hỏi: “Ngươi ra giá như nào?”
“Đáng lẽ nó là một vật vô giá, nhưng nếu đã là mua bán thì dù gì cũng phải có giá cả, ba ngàn ngôi sao đổi lại một chiếc lông trắng kia, thế nào?” Người nọ chậm rãi nói.
“Quá thấp.” Hàn Sâm lắc đầu.
“Ba trăm tinh cầu sinh mệnh đổi lại một chiếc lông trắng kia, thế nào?” Người kia ra giá một lần nữa.
Hàn Sâm vẫn lắc đầu, người nọ không mở miệng nữa, chuyển sang nói với Ngao Dạ: “Nếu ngươi chịu gia nhập tộc của ta, ta có thể giúp ngươi tu luyện phiến lông trắng đó, từ đó trở đi, ngươi và huyết thống trong tộc ta sẽ hưởng thụ vinh lợi như nhau.”
Ngao Dạ khẽ lắc đầu, ánh mắt người kia sắc lại: “Ngươi có biết ngươi đã bỏ lỡ cái gì không? Cho dù ngươi có được lông vũ của Thần hóa, nhưng nếu không có ai trợ giúp ngươi tu luyện thì cũng chỉ là vật ngoài thân, không có chút lợi ích nào với ngươi cả.
“Ý tốt của ngươi ta xin nhận, nhưng ta không muốn gia nhập tộc của ngươi.” Ngao Dạ đáp.
Người kia hừ nhẹ một cái, Hàn Sâm và Ngao Dạ lại nhìn qua, bỗng phát hiện trên cầu đá đã không còn bóng người, giống như tất cả vừa rồi chỉ là ảo ảnh.
Hàn Sâm và Ngao Dạ tiếp tục đi về phía trước, bước qua cầu đá, mới đi không xa lắm thì lại thấy một con cự thú nằm bên bờ sông, chẳng qua con cự thú kia quá lớn, trước đó nhìn từ phía xa xa còn tưởng rằng là một ngọn núi lớn.
“Lông vũ trắng kia bán thế nào?” Cự thú nằm ở bên kia, hai mắt nhìn Hàn Sâm, giọng nói như sấm sét cuồn cuộn, tai Hàn Sâm như sắp điếc.
“Vậy phải xem ngươi có thể ra giá như nào.” Hàn Sâm cười tít mắt nói.
Cự thú hừ lạnh một tiếng, những vẫn mở miệng nói: “Vũ tộc bại trận, ta dùng Thánh Thiên Đường để đổi lấy phiến lông vũ trắng kia của ngươi, thế nào?”
“Không đổi.” Tuy Hàn Sâm rung động, thế nhưng vẫn lắc đầu.
Thánh Thiên Đường chính là không gian dị chủng hàng đầu, châu báu bên trong nhiều vô số, các loài ngoại lai và bảo vật quý hiếm cũng không đếm xuể, cho dù là bộ tộc hùng mạnh như Vũ tộc trước đó thì cũng coi đây là nơi quan trọng nhất của tộc, mà mức độ coi trọng thì nghĩ thôi cũng có thể tưởng tượng được.
Cho dù hôm nay Vũ tộc bại trận, nhưng nói chung vẫn chưa bị diệt tộc, muốn đánh hạ Thánh Thiên Đường, đó cũng không phải chuyện một tộc bình thường có thể làm được.
Cự thú lại mở miệng nói lấy Thánh Thiên Đường đổi lông trắng, đúng thật là khẩu khí này không có giới hạn gì cả.
Nhưng Hàn Sâm cảm thấy e rằng nó nói như vậy không phải là nói năng tùy tiện. Nếu như cự thú thật sự muốn muốn lừa gạt, nhìn khí tức đáng sợ trên người nó mà xem, căn bản Hàn Sâm và Ngao Dạ không có sức chống trả.
Cự thú lạnh lùng trừng mắt nhìn Hàn Sâm một cái, dường như thấy Hàn Sâm hoàn toàn không có ý định giao dịch, đành quay qua nói với Ngao Dạ: “Thú Thần Vực ta không gì không dạy, nếu ngươi chịu vào Thú Thần Vực, ta có thể dốc sức trợ giúp ngươi tu luyện phiến lông trắng kia, nếu tương lai ngươi có thể thăng cấp lên vương, ta có thể phong cho ngươi một trong mười hai vị trí chư thiên.”
Hết chương 1781.
Bạn cần đăng nhập để bình luận