Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1770. Núi đá Lão Long

Ánh mắt Bạch Tượng nhìn về phía núi đá Lão Long cũng hừng hực hơn một chút: “Năm đó Khí Thiên Đạo cướp thiên hạ đã đoạt được không biết bao nhiêu bảo bối, nếu như thực sự Lão Quy đó từng đi theo Khí Thiên Đạo thì cho dù chỉ là một tên nô tài làm việc thổi lửa nấu cơm thì e rằng cũng có thể nhặt được không ít bảo bối.”
Cổ Tượng công tử mỉm cười gật đầu: “Đúng là như thế, nếu không phải thiếu nữ đó của Đại Đạo Thiên phá bỏ lời thề đến đây thì cũng sẽ không bị ta điều tra ra manh mối. Nhưng mà dù sao thì cũng là sinh linh đã từng đi theo Khí Thiên Đạo, chúng ta vẫn phải cẩn thận thì tốt hơn.”
Bạch Tượng lập tức ngẩng đầu lên nói: “Công tử xin hãy yên tâm, cho dù có phải dốc toàn bộ sức lực thì nhất định ta cũng sẽ giúp công tử bắt cái Lão Quy đó lại.”
Cổ Tượng công tử khẽ mỉm cười, hắn dửng dưng nói: “Không vội, có lẽ vốn dĩ cũng không cần chúng ta phải ra tay.”
Bạch Tượng còn muốn nói điều gì đó, nhưng mà tâm niệm của Cổ Tượng công tử cũng khẽ dao động, hắn đi về phía gần lân cận ở bên trong núi, nhưng cũng chưa tiến vào núi đá Lão Long.
Có lẽ cũng chưa đến nửa ngày thì bọn họ thấy được một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện ở gần núi đá Lão Long, lén lút đi dọc theo đường núi về phía chân núi.
Bóng dáng xinh đẹp kia chính là Hải Nhi, chỉ thấy nàng đi một mạch tới phía trước một thạch bích của núi đá Lão Long, sau khi quan sát khắp mọi nơi một phen, nàng vươn tay gõ mấy cái vào thạch bích.
Thạch bích vốn dĩ trông có vẻ cứng rắn lại đột nhiên lại nứt ra, để lộ một hang núi dài âm u.
“Có lẽ là nơi này rồi.” Hải Nhi lẩm bẩm tự nói, bóng dáng nhỏ nhắn lóe lên rồi nhanh chóng biến mất ở bên trong hang núi.
Tảng đá vang lên một tràng những tiếng ken két, vết nứt lại khép vào một lần nữa, hang núi dần dần biến mất hẳn không còn chút tung tích nào nữa.
Thời gian chưa được một lúc, Cổ Tượng công tử lập tức cưỡi Bạch Tượng đi tới phía trước thạch bích, dò xét bề mặt thạch bích đã được khôi phục trạng thái ban đầu này.
“Công tử, chúng ta có cần đi vào không?” Bạch Tượng hỏi. “Không cần, cứ ở chỗ này chờ.” Cổ Tượng công tử thản nhiên nói.
Sau khi Hàn Sâm có hai giác tiễn cấp tử tước, quả thực đúng là như hổ mọc thêm cánh, có năng lực giết chết được tử tước thì hắn sẽ không cần phải sợ hãi những tử tước đuổi giết hắn nữa.
Nhưng mà Hàn Sâm cũng không để lộ rõ hành tung của mình, hắn vẫn âm thầm lén lút di chuyển đi một mạch về phía núi đá Lão Long.
Lúc Hàn Sâm đi tới núi đá Lão Long, từ xa hắn đã nhìn thấy được Cổ Tượng công tử và Bạch Tượng kia đang đứng ở thạch bích phía dưới chân núi.
Đúng với tên gọi của nó, núi đá Lão Long thoạt nhìn giống như một con rồng già ngẩng đầu lên trời, mà vị trí của Cổ Tượng công tử và Bạch Tượng chính là ở chỗ đầu của con rồng già.
Hàn Sâm sử dụng Động Huyền Khí Tràng để che giấu khí tức của bản thân mình, hắn nằm sấp ở trong rừng núi phía xa mà quan sát Cổ Tượng công tử, không biết hắn ở đó làm gì.
Ở trước mặt hắn cũng chỉ có một tấm thạch bích, nhìn không có điểm nào khác thường. Cổ Tượng công tử cưỡi ở trên lưng Bạch Tượng giống như người máy đã bị hết điện, không hề nhúc nhích gì mà đối mặt với thạch bích khiến cho Hàn Sâm cảm thấy vô cùng kỳ dị.
Hàn Sâm cũng không vội vã ra tay, mặc dù Cổ Tượng công tử có khả năng cũng chỉ là một tử tước, nhưng mà tử tước thượng tộc cũng không phải là thứ mà đám người Harvey có thể so sánh được.
Hơn nữa Hàn Sâm có cảm giác hình như Bạch Tượng kia có phần không đơn giản, mặc dù nó không để lộ ra sức mạnh của mình, thoạt nhìn giống như cũng chỉ là con vật để cưỡi của Cổ Tượng công tử, nhưng mà Hàn Sâm lại có cảm giác nó làm cho người ta khiếp sợ hơn cả Cổ Tượng công tử.
Hàn Sâm ẩn núp ở trong rừng núi yên lặng chờ đợi cơ hội, hắn biết Cổ Tượng công tử sẽ không thể nào không có việc gì mà đứng ở phía trước bức tường đó, nhất định sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Đợi đến khoảng chừng hơn nửa ngày, đột nhiên nghe thấy tiếng động răng rắc truyền đến từ bên trên thạch bích, sơn bích vốn dĩ không có một chút khe hở nào, thế mà lúc này lại nứt ra một lỗ hổng lớn, lộ ra một thạch động cao đến mấy mét.
Còn không đợi cho Hàn Sâm kịp nhìn rõ bên trong thạch động có thứ gì thì đã thấy một bóng dáng nhỏ nhắn vọt ra từ bên trong, nhìn kỹ thì hóa ra là Hải Nhi.
Sắc mặt của Hải Nhi ngập tràn sự vui mừng, nhưng khi nàng nhìn thấy Cổ Tượng công tử đứng chặn lại ở phía trước thì nét mặt lập tức thay đổi.
“Hải Nhi tiểu thư, ngươi cũng để cho ta chờ đợi khổ sở thật đó.” Cổ Tượng công tử cười như không cười nhìn Hải Nhi, ánh mắt đó của hắn giống như là đang nhìn một cái rương bảo vật vậy.
“Ngươi chờ ta làm gì?” Trong nháy mắt sắc mặt của Hải Nhi khôi phục lại như bình thường, nàng chớp mắt hỏi.
Cổ Tượng công tử thản nhiên nói: “Xưa nay vẫn thường nghe thấy Đại Đạo Thiên đều là bọn trộm cướp tâm tư gian xảo không có chuyện ác nào là không làm, vốn dĩ ta còn có chút không tin, lúc này xem ra tin đồn cũng không hề giả một chút nào rồi. Ngươi lợi dụng cái hạ tộc ngu ngốc kia, thu hút lực chú ý của mọi người, nhưng lại tự mình tới đây lặng lẽ tìm kiếm bảo vật, nếu như đổi lại là những người khác, sợ rằng đến bây giờ vẫn còn bị ngươi làm cho lừa gạt mơ hồ chẳng hay biết gì, bị ngươi lấy mất bảo vật rồi mà vẫn không tự hiểu ra.”
“Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì, ta chỉ tới đây để săn giết dị chủng mà thôi, bảo vật ở đâu ra chứ?” Hải Nhi vừa nói thì cũng lập tức di chuyển bước chân, muốn vòng qua Cổ Tượng công tử.
Nhưng mà Bạch Tượng kia lại giơ hai cái móng vuốt lên rồi giãm xuống mặt đất một cách mạnh mẽ, ngay lập tức làm cho đất đá ở trên mặt đất vỡ tan tành để lộ ra một vết nứt, ngoằn ngoèo uốn lượn về phía vị trí của Hải Nhi.
Hải Nhi nghiêng mình lùi về phía sau, vết nứt trên mặt đất đã phá vỡ con đường nhỏ rời đi của nàng.
Hải Nhi lạnh lùng nhìn chằm chằm Cổ Tượng công tử: “Cổ Tượng, ngươi dám ra tay với ta sao, ngươi thật sự cho là người của Đại Đạo Thiên rất dễ bắt nạt có phải không?”
Cổ Tượng công tử khẽ mỉm cười: “Xin Hải Nhi tiểu thư hãy bớt giận, bộ tộc Chân Việt cũng chỉ là miễn cưỡng chọn được một chiếc đèn ở trong thần điện mà thôi. Nói là thượng tộc, nhưng mà đối với chủng tộc đứng đầu ở thần điện như Đại Đạo Thiên này mà nói thì cũng không có sự khác biệt quá lớn so với những hạ tộc kia, làm sao Cổ Tượng dám vô lễ với ngươi chứ.”
“Ngươi biết là tốt rồi.” Hải Nhi lạnh lùng hừ một tiếng, nàng lại định vòng qua Cổ Tượng công tử một lần nữa.
Nhưng mà Cổ Tượng công tử lại tiếp tục nói: “Có điều vị đại nhân Khí Thiên Đạo nắm giữ cả thiên hạ, đứng đầu Đại Đạo Thiên kia đã từng lập một lời thề, ngàn năm sau sẽ không bước vào bên trong tinh vực Đan Tuyền, không động tới từng cọng cây ngọn cỏ của tinh vực Đan Tuyền, bộ tộc Chân Việt bọn ta vô cùng tôn kính lão nhân gia hắn, đương nhiên cũng muốn bảo vệ danh tiếng của lão nhân gia hắn, không thể để cho người làm tổn hại đến danh dự của lão nhân gia được. Hải Nhi tiểu thư, nếu như ngươi muốn đi, Cổ Tượng tuyệt đối không dám ngăn cản, nhưng mà xin ngươi hãy để lại thứ thuộc về tinh vực Đan Tuyền, tránh làm ô uế đến tiếng tốt của đại nhân Khí Thiên Đạo”
“Thì ra là như vậy, ngươi phải nói sớm chứ.” Vẻ mặt của Hải Nhi bừng tỉnh hiểu ra, nàng móc ra hai quả trứng màu vàng từ trong ngực ném cho Cổ Tượng công tử rồi nói: “Đây chính là thu hoạch của ta ở chỗ này, ngươi muốn thì ta cho ngươi là được rồi.”
Dứt lời, thân hình Hải Nhi lóe lên, bay vút lên giống như một con chim yến, giãm vào bên trên vách núi muốn vượt qua ngọn núi lao đi.
“Hải Nhi tiểu thư, ngươi đã khăng khăng như vậy thì cũng đừng trách Cổ Tượng ta vô lễ.” Cổ Tượng công tử lạnh lùng nói một câu, Bạch Tượng mà hắn ngồi xuống lập tức giương cao cái vòi voi lên, lỗ mũi đó giống như là một con trăn màu trắng vòng trong không trung về phía Hải Nhi, trong phút chốc đã lập tức thổi vòng đến trước người Hải Nhi.
Mũi chân của Hải Nhi đạp mạnh ở trên vách núi, muốn mượn lực né tránh vòi voi, nhưng mà cái vòi voi đó thực sự quá nhanh, không đợi cho nàng kịp mượn lực né tránh thì đã quấn lấy cơ thể của nàng rồi cứng rắn quấn vòng quanh người nàng kéo xuống.
Nhìn thấy Hải Nhi sắp bị kéo đến trước người Bạch Tượng, đột nhiên nghe được một tiếng răng rắc, sơn bích kia lại nứt ra một lần nữa, một bóng dáng đỏ thẫm như lửa lóe lên rồi đáp xuống bên cạnh Hải Nhi.
Hết chương 1770.
Bạn cần đăng nhập để bình luận