Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 140: Gặp Lại Kỷ Yên Nhiên

- Cậu là học sinh?
La Hướng Dương có chút giật mình nhìn Hàn Sâm hỏi.
- Xin chào, em là Hàn Sâm, mới vừa vào câu lạc bộ chiến giáp hạng nặng, sư huynh cũng là người của câu lạc bộ chiến giáp hạng nặng sao? Tại sao trước đây em chưa từng gặp anh nhỉ? Kỹ thuật điều khiển của anh thật là lợi hại, lúc rảnh rỗi anh có thể dạy em một chút không?
Hàn Sâm cười nói.
- Cậu vừa mới gia nhập câu lạc bộ chiến giáp hạng nặng? Cậu là học sinh mới năm nay?
La Hướng Dương vẫn hơi giật mình nhìn Hàn Sâm, thực sự không thể tin tưởng được, người vừa đối chiến cùng y lại là một học sinh mới của năm nay.
- Đúng vậy, bảy, tám ngày trước mới vừa gia nhập câu lạc bộ.
Hàn Sâm đáp.
- Trước đây cậu từng lái chiến giáp hạng nặng ư?
Vẻ mặt La Hướng Dương kỳ quái nhìn Hàn Sâm.
- Không có, trước đây đều chỉ dùng máy luyện tập trong trường học để luyện tập, sau khi gia nhập câu lạc bộ chiến giáp hạng nặng mới có cơ hội thao tác chiến giáp hạng nặng, thực sự khó hơn máy luyện tập nhiều, em luyện lâu như vậy cũng không tiến bộ nhiều, vẫn là sư huynh lợi hại, em sử dụng đến cả thú hồn biến thân mới có thể miễn cưỡng chống đỡ lâu như thế.
Hàn Sâm thật thà nói.
Tuy hắn thấy người sư huynh này có vẻ hơi lớn tuổi một chút, nhưng kỹ thuật thực sự quá chắc.
Vẻ mặt La Hướng Dương càng thêm quái lạ, trong lòng phiền muộn nghĩ:
- Tên ranh nhà cậu mới sờ soạng chiến giáp hạng nặng mấy ngày, lại có thể đối chiến cùng tôi, thế này còn gọi là tiến bộ không lớn, đám nhóc dưới tay tôi kia có thể trực tiếp về nhà được rồi.
- Cậu học khoa nào? Tại sao lại gia nhập câu lạc bộ chiến giáp hạng nặng?
La Hướng Dương thoáng suy nghĩ, cảm thấy có chút hứng thú lên, nếu như đào tên này đi tới câu lạc bộ chiến giáp của mình, vậy đây chính là tồn tại cấp quái vật đấy, có hắn gia nhập, tung hoành trong cuộc thi giữa các trường quân đội, lọt vào mười vị trí đầu Liên Minh, không, năm vị trí đầu cũng không thành vấn đề.
- Em học khoa bắn cung, là bạn em giới thiệu gia nhập.
Hàn Sâm nói.
- Khoa bắn cung?
La Hướng Dương lại phiền muộn, tất cả học sinh của khoa này đều là đặc biệt chiêu sinh, thế mà vẫn còn có người như vậy, nếu như sớm biết y đã tự mình đi khoa bắn cung nhìn một chút, cũng sẽ không để nhân tài như vậy rơi vào tay câu lạc bộ chiến giáp hạng nặng.
La Hướng Dương đang nghĩ nên thuyết phục Hàn Sâm như thế nào để hắn rời khỏi câu lạc bộ chiến giáp hạng nặng để gia nhập câu lạc bộ chiến giáp, lại nghe thấy máy truyền tin của Hàn Sâm vang lên.
Hàn Sâm chỉ coi La Hướng Dương là sư huynh, cũng không nghĩ nhiều như thế, trực tiếp tiếp máy truyền tin.
- Sư huynh, em có chút việc đi trước, lần sau rảnh rỗi lại tái chiến nhé.
Sau khi Hàn Sâm tiếp máy truyền tin, quay sang phất phất tay với La Hướng Dương, rồi như một làn khói chạy mất.
La Hướng Dương chưa kịp nói gì, đã thấy Hàn Sâm chạy đi xa.
La Hướng Dương há miệng ra rồi ngậm lại, hắn nghĩ thầm:
- Dù sao cũng đã biết hắn là ai, sau này trở lại tìm hắn là được, không cần gấp gáp.
Nhìn ba cỗ chiến giáp hạng nặng kia một chút, La Hướng Dương cũng không có ý định lấy đi nữa, hiện tại Hàn Sâm vẫn còn ở nơi này, cứ để lại chỗ này cho hắn luyện tập đã, sau này chờ hắn chuyển tới câu lạc bộ chiến giáp lại lấy đi cũng không muộn.
Trong lòng La Hướng Dương vui cười hớn hở rời khỏi nhà kho số bảy, đối với chuyện mình có thể phát hiện ra thiên tài như vậy thực sự có chút cao hứng, lần này hiệu trưởng Ngụy đưa nhà kho số bảy cho người khác, y cũng không tính toán nữa, thậm chí còn có chút vui mừng.
Nếu như không phải lần này hiệu trưởng Ngụy đưa nhà kho số bảy cho người khác, y cũng không gặp được Hàn Sâm ở chỗ này.
Hiện tại La Hướng Dương đang suy nghĩ, phải làm gì mới có thể kéo Hàn Sâm vào câu lạc bộ chiến giáp của mình. Hiện tại Hàn Sâm vừa mới nhập học, còn phải ở trường quân đội Hắc Ưng học mấy năm, lợi dụng thời gian mấy năm này, nói không chừng y còn có thể tạo ra một đội ngũ giành được chức quán quân trong cuộc thi đấu vòng tròn giữa các trường quân đội ấy chứ.
Hàn Sâm rời khỏi nhà kho số bảy, rồi trực tiếp đi tới một nhà ăn gần đó.
Đám lão Thạch đều nhờ hắn mua giúp đồ ăn khuya trở lại, Hàn Sâm vừa đại chiến kịch liệt một hồi, tiêu hao rất nhiều thể lực, cái bụng cũng trống rỗng, hắn muốn đi ăn một chút để bổ sung thể lực.
Nhà ăn ở đây cách phòng ngủ của bọn Hàn Sâm tương đối gần, hơn nữa nước trái cây ở nơi này đặc biệt ngon, gần như mỗi ngày Hàn Sâm đều muốn uống một bình.
Nhưng nước trái cây ở nơi này lại đặc biệt quý hiếm, nếu như đi quá muộn sẽ không còn, vừa nãy Hàn Sâm đối chiến với La Hướng Dương đến mức quên cả thời gian, sau khi được đám lão Thạch nhắc nhở, mới vội vã chạy tới.
Chờ hắn chạy tới nơi, vui vẻ nhìn thấy một bình nước trái cây còn sót lại trên bàn, hắn vội đi quẹt thẻ.
Nhưng chờ hắn quẹt xong thẻ, quay lại đi lấy bình nước trái cây kia, thế mà lại nhìn thấy một bàn tay đang nắm chặt bình nước trái cây, muốn cầm lấy bình nước trái cây kia.
Hàn Sâm vội vã lên đi cầm lấy nửa chiếc bình, vừa muốn nói chuyện, nhưng lại thấy đối phương một tay cầm bình một tay quẹt thẻ.
Hàn Sâm ngẩng đầu nhìn đối phương, đối phương cũng hơi kinh ngạc nhìn về phía hắn.
- Là cậu/cô!
Hai người gần như đồng thời kêu lên.
Hàn Sâm nhìn gương mặt xinh đẹp của đối phương, hơi kinh ngạc, không nghĩ tới ở chỗ này lại đụng phải Kỷ Yên Nhiên.
Kỷ Yên Nhiên hiển nhiên cũng bất ngờ vì gặp phải Hàn Sâm, cau mày nói ra:
- Tại sao cậu lại ở chỗ này?
- Tôi là học sinh Hắc Ưng, ăn cơm đương nhiên phải tới nơi này.
Hàn Sâm đáp.
- Xí, không ngờ cậu cũng có thể thi đậu Hắc Ưng.
Kỷ Yên Nhiên bĩu môi, liếc mắt nhìn Hàn Sâm cầm lấy chiếc bình:
- Cậu nhanh buông tay.
- Buông tay hẳn là cô, là tôi tới trước, đã quẹt thẻ.
Hàn Sâm nói ra.
Kỷ Yên Nhiên xem thường nhìn Hàn Sâm một chút:
- Phương pháp tiếp cận này cũng quá cũ rồi, cậu nhanh buông tay, nếu không phải tôi sẽ kêu biến thái.
- Cái gì gọi là phương pháp tiếp cận quá cũ? Tôi cần tiếp cận sao? Cô có thấy người nào phải tiếp cận bạn gái của mình không?
Hàn Sâm bĩu môi một cái nói.
Kỷ Yên Nhiên tiếp tục xem thường nói:
- Cậu còn không thấy ngại mà nói, cậu là tiểu tử dối trá.
- Ai dối trá?
Hàn Sâm cau mày nói.
- Nếu cậu không dối trá, thời gian dài như vậy tại sao không đến tìm tôi?
Kỷ Yên Nhiên đã nhận định Hàn Sâm chính là một tiểu tử dối trá, bằng không làm sao có khả năng không đến tìm cô.
- Tôi không có thời gian không được à?
Hàn Sâm nói ra.
- Xì, ai tin được.
Kỷ Yên Nhiên liếc trắng mắt.
- Cô có tin hay không thì kệ cô, nhưng chai nước trái cây này thực sự là tôi đã quẹt thẻ trước.
Hàn Sâm không muốn lý sự cùng Kỷ Yên Nhiên.
- Là tôi lấy được trước, lấy trước thì được, tôi cũng đã quẹt thẻ, lần sau cậu nhớ lấy sớm đi.
Kỷ Yên Nhiên cười nói.
Hàn Sâm nhìn Kỷ Yên Nhiên một chút, đột nhiên cúi đầu xuống, lè lưỡi làm bộ muốn liếm tay nhỏ của Kỷ Yên Nhiên đang cầm chai nước.
Kỷ Yên Nhiên sợ hãi hét lên một tiếng, hoảng hốt rụt tay lại.
- Vẫn là lần sau cô lấy sớm đi.
Hàn Sâm cầm lấy chai nước, phất phất tay với Kỷ Yên Nhiên, cười cười rời khỏi.
- Đê tiện vô sỉ hạ lưu.
Kỷ Yên Nhiên cắn môi, không cam lòng nhìn Hàn Sâm mang chai nước trái cây kia đi.
Sau đó cô lại nhìn thấy Hàn Sâm còn đi mua thứ khác, đôi mắt đẹp khẽ đảo một cái, đi tới một đường khác, không một tiếng động đến gần Hàn Sâm.
Chờ Hàn Sâm thả chai nước xuống để đi lấy đồ ăn, Kỷ Yên Nhiên đột nhiên chạy tới cầm lấy chai nước rồi xoay người rời đi.
- Này, tại sao cô lại như vậy chứ?
Hai tay Hàn Sâm đều cầm theo đồ ăn khuya cho bọn lão Thạch, phiền muộn nhìn Kỷ Yên Nhiên.
- Cái này gọi là ăn miếng trả miếng, lấy độc trị độc.
Kỷ Yên Nhiên lè lưỡi ra với hắn, còn làm mặt quỷ, sau đó cầm chai nước trái cây lắc lắc với hắn, lúc này mới hài lòng xoay người rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận