Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2808. Chỉ có thể động khẩu

“Dị chủng này thật lợi hại… Xem ra không đơn giản là Thần Hóa Nguyên Cơ…” Hàn Sâm biết mũi tên này không thể gây thương tổn được nó, trước khi thân thể của mình khôi phục lực lượng, nhất định là không có cách nào có thể có được nó.
Dị chủng kia không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ lạnh lùng nhìn Hàn Sâm như vậy, giống như Hàn Sâm là tên hề vậy.
Hàn Sâm không tiếp tục động thủ nữa, mà ra khỏi cung điện số 0002, lại nhìn mấy tòa cung điện khác, kết quả 0003 và 0004 đều trống không, đến 0005 mới lại thấy được một con dị chủng nữa.
Lần này Hàn Sâm căn bản không động thủ, bởi vì hắn không cần thiết phải ra tay, chỉ nhìn khí tức băng tuyết tỏa ra từ cơ thể của con dị chủng khủng bố giống như giao long tuyết kia, cũng biết nó ít nhất là dị chủng cấp Phá Kiển, không phải là thứ mà Hàn Sâm bây giờ có thể giết.
“Không biết nơi này rốt cuộc là nhốt bao nhiêu dị chủng Thần Hóa, có điều chất lượng lần này cũng quá cao rồi!” Hàn Sâm không tiếp tục xem nữa, dù sao gen dị chủng của con Hắc Ma Tinh kia cũng đủ cho hắn ăn mấy ngày rồi.
Kéo thi thể Hắc Ma Tinh rời khỏi Cửu Ngự Cung, sau khi ra khỏi đó, Hàn Sâm hiển nhiên không dùng thú hồn mà mà gọi thị vệ tộc Hoàng Cực tới đây, giúp hắn kéo thi thể Hắc Ma Tinh về hoàng cung.
Chẳng qua Hàn Sâm chú ý thấy, ánh mắt của những thị vệ và cung nữ trong hoàng cung nhìn hắn đều có chút cổ quái.
“Ngươi nhìn ta làm gì?” Hàn Sâm chỉ vào một nữ quan hỏi.
“Thật xin lỗi, Thánh Anh điện hạ.” Nữ quan kia lập tức bị dọa quỳ trên mặt đất.
“Ta hỏi ngươi nhìn ta làm gì, ngươi thành thật trả lời là được rồi.” Hàn Sâm cau mày nói.
“Nô tỳ… Nô tỳ…” Nữ quan kia bị dọa đến rét run, ngay cả nói cũng không nói nên lời.
“Thánh Anh điện hạ uy phong thật lớn.” Giọng nói của một nữ tử truyền tới, chỉ thấy một quý phụ nhân tộc Hoàng Cực mặc quần áo hoa lệ đi tới cùng rất nhiều nữ quan, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hàn Sâm nói.
“Ngươi là ai?” Hàn Sâm biết nữ nhân này hẳn là phi tử của Bạch Hoàng, nhưng mà phi tử của Bạch Hoàng rất nhiều, hiển nhiên Hàn Sâm không thể nào biết được. Trên thực tế, hắn cũng không có tâm trạng quan tâm phi tử của Bạch Hoàng tên gì.
“Dị chủng chính là dị chủng, một chút lễ nghi cũng không biết.” Quý phụ nhân từ trên cao nhìn xuống đánh giá Hàn Sâm nói, ánh mắt hết sức lạnh lùng.
“To gan, thấy hoàng hậu còn không mau hành lễ.” Nữ quan ở bên cạnh quát lên.
“Thì ra là sư mẫu đại nhân.” Hàn Sâm bĩu môi, không hề có ý muốn hành lễ.
Là Bạch Hoàng cứng rắn muốn nhận hắn làm đệ tử, hắn thật sự không muốn bái sư, hiển nhiên cũng chẳng kính sợ vợ của Bạch Hoàng.
Huống chỉ nếu như nữ nhân này là hoàng hậu, vậy nàng chính là mẹ ruột Bạch Vạn Giới và Bạch Vô Thường, hai tên này là địch của Hàn Sâm chứ không phải bạn, hắn lại càng không cần tôn kính nàng.
Hàn Sâm đoán chừng nữ nhân này đến tìm hắn để gây phiền phức, hiển nhiên sẽ không để mình chịu uất ức.
“Bảo Anh, dạy hắn quy củ trong cung, tránh cho sau này hắn gặp phải tai vạ.” Hoàng hậu càng thêm không vui, nói với nữ quan bên cạnh.
“Thánh Anh điện hạ, ngài hẳn là nên hành lễ thần tử đối với hoàng hậu đại nhân.” Nữ quan tên là Bảo Anh một thân áo bào như tuyết, có chút giống với áo choàng của nữ tu, nhưng đỉnh đầu của nàng chẳng qua là búi tóc, không đội mũ sa.
Bảo Anh băng cơ ngọc cốt, vô cùng xinh đẹp, khí chất cũng xuất trần tựa như tiên tử, ngũ quan tinh xảo khiến người ta không khỏi tán thưởng đó là tuyệt tác của thượng đế.
Lúc này Bảo Anh làm mẫu lễ thần tử, mặc dù là lễ nghi nửa quỳ, thế nhưng cũng rất ưu nhã động lòng người. Lúc cúi đầu lộ ra cái gáy như dương chỉ bạch ngọc, tao nhã như thiên nga.
“Lão Bạch Hoàng không biết xấu hổ kia đúng là có phúc khí, một nữ tử
bất kỳ trong cung cũng xinh đẹp và có khí chất như thế” Hàn Sâm tán thưởng.
Chẳng qua là Hàn Sâm thưởng thức Bảo Anh, nhưng lại không hề có ý muốn làm theo, hoàng hậu lập tức sắc mặt âm trầm xuống: “Bảo Anh, bắt hắn lại, đưa tới Lễ bộ học quy củ.”
“Vâng.” Bảo Anh đáp một tiếng, ánh mắt nhìn Hàn Sâm nói: “Thánh Anh điện hạ, xin ngài đi với ta một chuyến đến Lễ bộ.”
“Ta không có thời gian đi đến Lễ bộ gì đó, muốn đi thì các ngươi tự đi đi” Hàn Sâm nói xong liền xoay người muốn đi về hoa viên của mình.
“Xin lỗi Thánh Anh điện hạ.” Bảo Anh vừa nói, ngón tay điểm một chút, một đóa anh đào ngưng tụ thành hình trên đầu ngón tay nàng, bay về phía Hàn Sâm.
“Không ngờ nàng tuổi trẻ như thế mà đã là cấp Thần Hóa rồi!” Trong lòng Hàn Sâm cả kinh, lắc mình tránh đóa anh đào bay vụt đến kia.
Nhưng mà hoa anh đào kia giống như vật sống, tựa như cánh bướm đuổi theo Hàn Sâm, khiến cho Hàn Sâm không thể tránh thoát được, sắp bị hoa anh đào dán trên thân thể.
Ánh mắt Hàn Sâm ngưng lại, bàn tay vừa lật, trong tay đột nhiên xuất hiện một cái đầu lâu, lục quang từ trong mắt đầu lâu bắn ra, trực tiếp làm hoa đào tan thành hư vô.
Đầu lâu này là thú hồn Âm Đầu Quỷ, Hàn Sâm chỉ biết nó là vũ khí thú hồn, nhưng mà đầu lâu làm vũ khí, Hàn Sâm chưa thấy bao giờ.
Bây giờ nhìn lại hiệu quả cũng không tệ lắm, tuy lực công kích hơi yếu một chút, xích trật tự màu lục bắn ra từ trong mắt Âm Đầu Quỷ, lực phá hoại không bằng được Lục Hạch Xà Cung, thế nên Hàn Sâm cũng chưa từng sử dụng. Lúc này không tiện sử dụng những thú hồn khác nên hắn mới lấy ra dùng một chút.
“Phản rồi, ngươi dám sử dụng dị bảo trong hoàng cung. Bảo Anh, bắt hắn lại” Hoàng hậu lạnh lùng nói.
Bảo Anh nhìn Hàn Sâm nhẹ nhàng thở dài: “Thánh Anh điện hạ, ngài vẫn nên đi đến Lễ bộ với ta đi”
“Bảo Anh, ta kêu ngươi bắt hắn lại.” Hoàng hậu lộ vẻ không vui, trầm giọng nói.
“Vâng.” Bảo Anh đáp một tiếng, vừa đưa tay ra, trong tay có thêm một chiếc bình hoa cổ mảnh như ngọc bích.
Hàn Sâm biết đó là võ trang gen của Bảo Anh, không dám khinh thường nàng, tay hắn cầm đầu lâu, nhìn chằm chằm bình hoa trong tay Bảo Anh.
“Đang làm gì đó?” Mắt thấy Bảo Anh sắp giơ bình hoa lên, lại nghe được giọng của Bạch Hoàng truyền đến.
“Bệ hạ!” Tất cả mọi người hành lễ với Bạch Hoàng.
“Hoàng hậu, ngươi đang làm gì?” Bạch Hoàng đi tới bên cạnh hoàng hậu, nhìn Hàn Sâm hỏi.
Hoàng hậu nói: “Người này ngang bướng không chịu nổi, không chỉ bất kính với ta, còn dám sử dụng dị bảo trong hoàng cung, nô tỳ chỉ muốn dạy hắn quy củ trong cung, nếu không sau này không biết còn gây ra họa gì nữa.
“Thánh Anh, là như thế đúng không?” Bạch Hoàng nhìn về phía Hàn Sâm hỏi.
“Sư phụ bệ hạ, ngài vẫn nên quản vợ mình đi, rảnh rỗi không có chuyện gì làm lại bắt người khác quỳ. Ta không có thói quen đó.” Hàn Sâm bĩu môi nói.
“Bệ hạ, ngươi xem hắn vô lễ như thế…” Hoàng hậu giận dữ.
Đám nữ quan bên cạnh vẻ mặt cổ quái, các nàng chưa từng thấy có ai dám nói chuyện với Bạch Hoàng như vậy, cũng cảm thấy lần này Hàn Sâm xong đời rồi.
“Thánh Anh không có ý bất kính với ngươi, chỉ là do chủng tộc bất đồng, tư tưởng quan niệm cũng bất đồng, không cần dùng quy củ trong cung với hắn.” Nhưng mà một câu nói của Bạch Hoàng lại khiến †ất cả mọi người trợn mắt há mồm, gần như tưởng rằng mình bị ảo giác.
“Bệ hạ…” Sắc mặt hoàng hậu có chút khó coi, còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Bạch Hoàng cắt đứt.
“Được rồi, Thường Dung, ta tìm ngươi có việc. Thánh Anh, ngươi đi về trước đi.” Bạch Hoàng nói xong lại suy nghĩ một lát, nói với Bảo Anh: “Quy củ cũng nên học. Bảo Anh, sau này ngươi chịu trách nhiệm dạy quy củ trong cung cho Thánh Anh, có điều chỉ có thể động khẩu, không thể động thủ, nghe rõ chưa?”
“Vâng, bệ hạ.” Bảo Anh cúi đầu hành lễ, sắc mặt hết sức cổ quái.
Hết chương 2808.
Bạn cần đăng nhập để bình luận