Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2797. Bí mật của ván cờ

Với kỹ năng đánh cờ của Hàn Sâm, hắn cũng không thể nhìn ra mười bảy bức tàn cuộc kia rốt cuộc có chỗ nào đặc biệt, ít nhất là không nhìn ra được có huyền cơ gì.
“Chẳng lẽ nói, bí mật của ván cờ không nằm trong ván cờ?” Hàn Sâm thử phân tích tàn cuộc từ một góc độ khác.
Hắn luyện tập Dịch Thiên Thuật và đao pháp Thiên Chi Hạ, có liên quan đến cờ, Hàn Sâm thử tách quân cờ đen và trắng ra, sau đó dùng những viên đá làm vị trí di chuyển và quan sát xung quanh.
Trở lại bức tàn cuộc đầu tiên, Hàn Sâm thử coi mình là quân cờ, sau đó dựa theo quân cờ đen ở bàn cờ, bắt đầu di chuyển.
Rất nhanh Hàn Sâm đã phát hiện, như vậy không thể thực hiện được, vị trí của một số quân cờ và hướng di chuyển của hắn nghịch hướng, trừ khi Hàn Sâm có tám chân, nếu không thì không thể nào di chuyển theo cách đó.
“Xem ra những quân cờ này không phải đại diện cho phương hướng.” Hàn Sâm thử mỗi bức một lần, phát hiện có rất nhiều chỗ không hiểu. Hơn nữa có đi được cũng không có ý nghĩa gì, ván cờ cũng không phải là một xu thế thân pháp đặc biệt.
“Tiểu oa nhi, ngươi đừng phí sức nữa, phương pháp xử lí có thể nghĩ đến bổn thánh cũng đã thử một lần rồi, căn bản cũng không có bí mật gì” Đạo Thánh đi tới, lại vứt cho Hàn Sâm mấy trái cây, nói: “Ăn nhiều một chút, ngày mai sẽ người tới dẫn ngươi đi. Ngươi cũng không cần lo lắng, không có ai muốn mạng của ngươi, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được.”
“Người của tộc Hoàng Cực ngày mai sẽ đến sao? Nói như vậy là ta không còn thời gian nữa.” Hàn Sâm nhìn sắc trời một chút, mặt trời đã sắp xuống núi, thời gian một đêm ngắn ngủi dường như chẳng còn khả năng làm gì rồi.
Có điều Hàn Sâm không bỏ cuộc, hắn ngồi đối diện vách núi, vừa gặm trái cây vừa nhìn chằm chằm ván cờ trên vách núi đá, suy nghĩ: “Bản thân ván cờ không phải vấn đề, coi quân cờ là phương hướng cũng không đúng, bí mật trong ván cờ rốt cuộc là gì? Hoặc là chân tướng giống như Đạo Thánh nói, đây căn bản là một trò đùa, bản thân ván cờ cũng không có bí mật gì?”
Dù sao cũng không có chuyện để làm, Hàn Sâm vẫn đang nhìn ván cờ, nhìn nhìn, trong đầu Hàn Sâm đột nhiên lóe lên tia sáng: “Nếu như chơi xong mấy ván cờ này thì kết quả sẽ ra sao?”
Hàn Sâm nghĩ là làm, chọn một ván cờ gần kết thúc, sau đó thử tự mình đánh cờ với mình, chơi tiếp ván cờ.
Bởi vì tàn cuộc đã đến hồi kết, thắng bại cũng gần như đã phân, Hàn Sâm chỉ dựa theo thế cờ để tiếp tục. Cho đến khi ván cờ kết thúc, Hàn Sâm cũng không phái hiện ván cờ có vấn đề gì.
Lần này Hàn Sâm dùng phương pháp vị trí để hạ quân cờ của mình một lần, phát hiện vẫn không đi được.
Hàn Sâm cũng không nổi giận, xem xét cẩn thận ván cờ lần nữa, phát hiện sau khi hoàn thành ván cờ, hình như nó có vẻ không giống với lúc trước.
“Rốt cuộc là có chỗ nào không giống lúc trước chứ?” Hàn Sâm nhìn chằm chằm ván cờ suy tư, nhìn một lúc lâu, Hàn Sâm đột nhiên võ đùi: “Cái thứ này, có phải là mật mã không nhỉ? Tựa như mấy rương kim loại dùng ấn chưởng làm mật mã của tộc Phá Thiên kia, cần có một bộ chưởng pháp để làm chìa khóa mở rương kim loại? Nếu như ta ấn mở những quân cờ kia dựa theo thứ tự, kết quả sẽ như thế nào?”
Hàn Sâm cẩn thận đánh giá ván cờ, nhưng lại xuất hiện vấn đề khó khăn mới, bởi vì hắn không biết nên bắt đầu từ bước đi nào mới chính xác.
Cờ vây không giống cờ tướng, nếu là cờ tướng, chỉ cần nhìn vị trí của đồng đội mình thì đại khái có thể đoán ra nó tổng cộng đã đi những bước nào.
Nhưng mà cờ vây rất khó quan sát ra quân nào đánh trước, quân nào đánh sau nên rất khó phát hiện ra thứ tự đánh cờ.
“Như thế này, chỉ có thể đẩy trở về, xem lại toàn bộ ván cờ. Có thể sẽ có phát hiện.” Hàn Sâm bắt đầu đẩy lại ván cờ.
Đây không phải là một nhiệm vụ dễ dàng đối với một người am hiểu Dịch Thiên Thuật, Động Huyền Kinh và Thiên Hạ Đao như Hàn Sâm. Chờ sau khi hắn phục bàn một ván cờ, thời gian đã là nửa đêm, khoảng cách đến hừng sáng đã không còn mấy giờ nữa.
Những nỗ lực của hắn cuối cùng cũng không uổng phí, sau khi Hàn Sâm phục bàn ván cờ, hắn đại khai đã biết được thứ tự trước sau của quân cờ.
“Có thể thành công hay không, chỉ ở mấy hành động này thôi.” Hàn Sâm đi tới phía trước bức tàn cuộc kia, duỗi tay muốn ấn lên trên quân cờ, thế nhưng vì chiều cao của hắn quá thấp, hắn không chạm tới được.
“Thân thể của đứa nhỏ đúng là quá khó chịu!” Hàn Sâm hết cách, hiện tại lực lượng của hắn đã mất hết, các không chạm vật là chuyện không thể nào.
Hàn Sâm tìm trong sơn cốc một nhánh cây thô to làm thang, lúc này mới quay trở lại chỗ ván cờ, sau đó bắc thang trèo lên vách núi đá, dựa theo trình tự đã tính toán, hắn vươn tay ấn vào vị trí của quân cờ đầu tiên.
Răng rắc!
Quân cờ tưởng như tạc trên vách núi lại lõm vào theo lực ấn khiến trong lòng Hàn Sâm mừng như điên.
Dựa theo suy nghĩ của mình, Hàn Sâm ấn từng quân cờ theo thứ tự.
“Ấy, sao có thể như vậy?” Đạo Thánh đi tới trước vách đá, có phần kinh ngạc nhìn Hàn Sâm đang ấn quân cờ.
Lúc trước hắn cũng từng thử làm như thế, nhưng quân cờ căn bản không hề lõm xuống. Hôm nay thấy Hàn Sâm trực tiếp ấn quân cờ xuống khiến hắn cũng có chút kinh nghi bất định, không biết tại sao Hàn Sâm lại làm được.
Tất cả quân cờ đen bị Hàn Sâm ấn xuống, nhưng mà bốn phía lại hoàn toàn yên tĩnh, không phát hiện được cơ quan nào di động, cũng không có bất cứ nguy hiểm gì xuất hiện.
Suy nghĩ của Hàn Sâm lóe lên, lại ấn những quân cờ trắng xuống theo thứ tự.
Dường như cảm thấy thân thể nhỏ bé của Hàn Sâm xách một cái thang đi tới đi lui quá chậm, Đạo Thánh trực tiếp tiến đến gần trong nháy mắt, nhấc Hàn Sâm qua nói: “Ngươi muốn ấn quân cờ nào, nói cho ta biết, ta ấn giúp ngươi.”
Hàn Sâm nói ra thứ tự, Đạo Thánh duỗõi tay ấn theo, phát hiện quả nhiên ấn quân cờ xuống rất dễ dàng.
Ngay sau đó tất cả các quân cờ được khắc trên bàn cờ đều bị ấn xuống.
Sau khi tất cả các quân cờ trong tàn cuộc bị ấn xuống, cũng không có chuyện đặc biệt gì xảy ra.
“Không phải là cần ấn cả mười bảy bức tàn cuộc xuống đấy chứ?” Hàn Sâm thì thào lẩm bẩm.
“Chuyện này có gì khó khăn.” Đạo Thánh phi thân tới chỗ tàn cuộc thứ hai, vươn tay muốn ấn quân cờ xuống, nhưng ngón tay hắn đặt trên quân cờ, quân cờ kia vẫn không nhúc nhích, không thể ấn xuống dễ dàng như vừa rồi.
Ấn tất cả các quân cờ trong bàn cờ một lần, hắn phát hiện không thể ấn được bất cứ quân cờ nào xuống.
“Tại sao lại không ấn xuống được?” Đạo Thánh nhìn về phía Hàn Sâm.
Mặc dù hắn tự xưng là kỳ vương đệ nhất đại vũ trụ, thế nhưng kỹ thuật đánh cờ lại không cao lắm, giống như suy nghĩ lúc trước của Hàn Sâm, thật ra thì Đạo Thánh chỉ có thể coi là một tay biết chơi cờ, chẳng qua hắn không cảm giác được khả năng của mình, nên rất có tự tin với trình độ đánh cờ của bản thân.
“Muốn biết làm sao để ấn được những quân cờ này xuống rất dễ, chỉ cần ngươi đồng ý thả ta ra, ta sẽ nói phương pháp cho ngươi biết.” “Chuyện này…” Đạo Thánh lập tức có phần do dự.
Mặc dù Bạch Vạn Giới nói dù thành công hay thất bại đều không quan trọng, Thiên Lũ Đồ sẽ là của hắn, nhưng lấy được lợi ích mà không làm việc không phải là phong cách của Đại Đạo Thiên.
Nhưng muốn đưa Hàn Sâm ra ngoài, Đạo Thánh lại có chút không nỡ. Vất vả lắm mới phát hiện ra dấu vết bí mật của ván cờ, nếu lần này Hàn Sâm rời khỏi thì hiển nhiên sẽ không thể tiếp tục nữa.
Hết chương 2797.
Bạn cần đăng nhập để bình luận