Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3419. Trận chiến Bia Gen nổ ra

“Có lẽ thế” Hàn Vũ Phi không tranh cãi nữa, song ai cũng nhận ra Nguyệt Thần không đủ lý lẽ thuyết phục nàng.
Nguyệt Thần không tiếp tục đề tài này, quay đầu nói với Hàn Sâm: “Như vậy cũng tốt, hiện giờ cơ thể ngươi đúng là rất mạnh, rất khó xác định có bì kịp Tần Tu hay không. Nhưng trong đại vũ trụ có rất ít sinh vật có thể sánh bằng ngươi. Ngươi hãy đối chiến với Bảo Nhi bằng cơ thể này, sẽ giúp ích cho nó nhiều đấy.”
Hàn Sâm ngẫm một lúc, cảm thấy Nguyệt Thần nói có lý. Với thực lực của Bảo Nhi, đương nhiên có thể kích thích sức mạnh to lớn bên trong cơ thể Hàn Sâm, có lẽ còn xác định được cực hạn của thân xác này rốt cuộc đang ở đâu.
“Chưa đầy bốn ngày nữa là đến trận chiến Bia Gen. Hãy tận dụng khoảng thời gian này cho tốt. Ta phải đi rồi, hy vọng sau này vẫn có cơ hội gặp nhau khi các ngươi còn sống.” Nói xong, Nguyệt Thần lập tức quay người rời đi, không lưu luyến chút nào, đi mấy bước đã tan biến vào trong hư không.
“Hàn Sâm, ngươi có dự định gì không?” Hàn Sâm đang định về Tí Hộ Sở đi tìm Bảo Nhi, đột nhiên bị Hàn Vũ Phi gọi lại hỏi.
“Ta có thể có dự định gì chứ? Chuẩn bị về Tí Hộ Sở, như lời Nguyệt Thần nói, lấy cơ thể này giao đấu với Bảo Nhi, có lẽ sẽ giúp ích phần nào.” Hàn Sâm nửa thật nửa giả nói.
Đôi mắt Hàn Vũ Phi sắc bén như lưỡi dao cạo, dường như đang đâm xuyên qua trái tim Hàn Sâm, nàng cười lạnh: “Là ngươi giúp đỡ Bảo Nhi, hay Bảo Nhi giúp ngươi?”
“Có gì khác biệt à?” Hàn Sâm cả kinh, nhưng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh.
Hàn Vũ Phi nhìn hắn bằng ánh mắt khinh miệt: “Với tính cách của ngươi, sao có thể để Bảo Nhi mạo hiểm như vậy. E rằng ngươi cơ bản chưa từng muốn cho Bảo Nhi tham gia trận chiến Bia Gen. Bảo Nhi giao chiến cùng ngươi, rõ ràng là để nó giúp ngươi, chứ không phải ngươi giúp nó.”
Vương Vũ Hàng đứng một bên, không ngừng cười khà khà, tuy không lên tiếng nhưng rõ ràng hắn cũng nghĩ vậy.
“Ta dễ bị người ta nhìn thấu vậy sao?” Hàn Sâm cười khổ.
Vương Vũ Hàng cười nói: “Còn cần nhìn hả? Chúng ta quen biết đã lâu, có ai không biết tính ngươi, chuyện này vốn chẳng cần đoán.”
Au”
“Được rồi, tuỳ các ngươi, ta phải về Tí Hộ Sở đây.” Hàn Sâm nói với vẻ bất đắc dĩ.
Hàn Vũ Phi võ vai hắn: “Ngươi yên tâm đi, nếu chết trận cũng không cần sợ, huyết mạch gen của ngươi sẽ được truyền lại mà.”
Hàn Sâm cho rằng Hàn Vũ Phi đang nhắc đến chuyện hắn đã có con gái, không để tâm đến lời này.
“Ta chưa muốn chết đâu, đừng trù ẻo ta như thế? Thôi đi, các ngươi đừng nói ra chuyện này.” Hàn Sâm dặn dò hai câu rồi mới về Tí Hộ Sở.
Hàn Sâm vốn muốn đối chiến với Bảo Nhi để nâng cao mức hiểu biết về bản thân, nhưng Loạn lại bác bỏ ý kiến của hắn, nàng nói sự dung hợp giữa Bảo Nhi và chủng gen đang ở thời kỳ mấu chốt, nhất định phải toàn tâm toàn ý dung hợp chủng gen, không có thời gian đấu với Hàn Sâm.
Hàn Sâm bó tay, đành phải từ bỏ suy nghĩ này, lại thử làm một vài việc khác để tìm hiểu cơ thể mình.
Nếu trước đây Hàn Sâm chỉ dựa vào vận may và nỗ lực thì hiện giờ gen của hắn lại là thiên tài siêu cấp hàng thật giá thật, dù có làm gì, chỉ mới vừa học đã biết.
Hàn Sâm thả Đạo Thánh ra, đánh tàn cuộc với Đạo Thánh, hắn thắng Đạo Thánh mười chín ván.
Thậm chí thứ trước đây hắn không hề am hiểu là âm nhạc cũng trở nên đơn giản hơn hẳn, vừa nhìn đã biết đủ loại bản nhạc, ca khúc, quả thực có thể sáng ngang với các bậc thầy âm nhạc.
Ngay cả Phượng Phi Phi và Phượng Âm Âm cũng tỏ vẻ khó tin trước thiên phú âm nhạc của Hàn Sâm, gần như cho rằng có kẻ đang giả mạo Hàn Sâm.
“Giỏi quá mức cũng là một nỗi sầu não!” Hàn Sâm chợt phát hiện mình có vẻ đang rất chán.
Trước đây hắn làm gì cũng thấy rất mới lạ, đôi khi thua chưa chắc là một chuyện xấu. Nhưng bây giờ bất kể Hàn Sâm làm gì cũng chẳng thể thua, trái lại còn có cảm giác tất cả mọi thứ đều trở nên tẻ nhạt vô vị.
Rất nhiều thứ vốn khiến Hàn Sâm thấy hứng thú, lúc này cũng mất đi cảm giác đó, hoàn toàn không có tinh thần chơi bời nữa.
Bốn ngày ngắn ngủi trôi qua rất nhanh, Hàn Sâm vẫn chưa biết gì nhiều thêm về cơ thể bản thân. Hắn chỉ biết cơ thể hiện giờ của mình làm gì cũng đạt được kết quả tốt nhất, nhưng cực hạn của nó nằm ở đâu thì hắn vẫn chẳng biết chút gì.
“Cũng được, khi đấu với Tần Tu, chắc sẽ biết giới hạn cao nhất của cơ thể này ở ngưỡng nào thôi.” Hàn Sâm nhìn đồng hồ, trận chiến Bia Gen sắp bắt đầu. Bảo Nhi vẫn chưa dung hợp với chủng gen xong, điều này làm Hàn Sâm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Thế cũng tốt, Bảo Nhi không dung hợp thành công thì không thể tham
gia trận chiến Bia Gen, vậy ta cũng sẽ bớt rắc rối.” Hàn Sâm đưa mắt nhìn Bảo Nhi, sau đó mới rời khỏi Tí Hộ Sở.
Rất nhiều cường giả trong Hoa Viên Không Trung đang đợi Hàn Sâm. Hàn Sâm bế Linh Nhi, kéo Kỷ Yên Nhiên ra ngồi cạnh Tiểu Hoa, cùng chờ trận chiến Bia Gen bắt đầu.
“Bất luận thế nào, nhất định phải trở về, ngươi phải nhớ kỹ, nơi này vẫn có người đang đợi ngươi.” Kỷ Yên Nhiên nắm tay Hàn Sâm, cúi đầu nói.
“Yên tâm, nếu thực sự đánh không lại thì ta vẫn còn một chiêu Nhẫn Nhục Thâu Sinh đại pháp (nhẫn nhục sống tạm bợ qua ngày), trong thiên hạ này chưa ai phá giải được nó.” Hàn Sâm cười nói.
Kỷ Yên Nhiên mở to mắt nhìn hắn, lấy ra một cái bút, kéo tay Hàn Sâm lại, viết lên lòng bàn tay ba cái tên Kỷ Yên Nhiên, Hàn Phỉ và Hàn Linh Nhi.
“Hàn Phỉ là ai?” Ban đầu Hàn Sâm hơi sửng sốt, sau đó mới sực nhớ đó là tên của Tiểu Hoa, nếu Kỷ Yên Nhiên không viết ra thì hắn đã quên khuấy mất.
“Nếu thực sự gắng gượng không nữa nữa, hãy nhìn ba cái tên này một chút.” Nàng cúi đầu nói.
Hàn Sâm không cần nhìn cũng biết mắt Kỷ Yên Nhiên đã đỏ lên rồi, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, cố kìm nén.
“Đừng lo lắng, có các ngươi ở đây, không ai có thể lấy mạng ta” Hàn Sâm hừng hực ý chí chiến đấu.
Trong hư không đột nhiên tỏa sáng rực rỡ, Tam Thập Tam Thiên cùng chiếu ra thần quang chói lọi, giống như một phần mộ lập loè ánh sáng kỳ dị.
Trên đỉnh phần mộ là bia gen càng lúc càng toả thần quang rạng rỡ, để lộ vẻ tráng lệ kỳ dị rất khó tả.
Dường như cơ thể Hàn Sâm, Ninh Nguyệt và Vương Vũ Hàng đang được sức mạnh nào đó dẫn dắt, dưới hào quang xán lạn ấy, họ đã trở về Thiên Giới của riêng mình.
Tên của ba mươi hai vị chúa tể nằm trên bia gen đồng thời loé sáng. Chúng cùng chiếu rọi cư thiên vạn giới, được tất cả sinh vật thuộc vũ trụ chính phản ghi khắc trong lòng.
Hàn Sâm trở lại Thời Chi Thiên, chỉ thấy trong Thời Chi Thiên chứa rất nhiều đồng hồ đá cùng chỉ mười hai giờ, tiếng chuông ngân khắp đất trời.
“Cảnh tượng này xui xẻo quá, cứ như đánh chuông tiễn đưa ta vậy.”
Hàn Sâm buồn bực nghĩ.
Một chùm tia sáng rọi xuống từ Tam Thập Tam Thiên, chiếu thẳng lên người Hàn Sâm, dẫn cơ thể Hàn Sâm bay về nơi đặt bia gen là Tam Thập Tam Trọng Thiên.
Hết chương 3419.
Bạn cần đăng nhập để bình luận