Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1127: Nhân Diện Ảnh Hạt

Hàn Sâm nhìn một hồi, con ngươi trong giây lát co rút lại một chút, ba con trùng bò ở trong đó cứ như vậy đột nhiên biến mất.
Không có bất kỳ lực lượng nào xuất hiện, cũng không có bất kỳ sinh vật nào, cát đá mặt đất cũng không có chấn động, ba con trùng ngay ở dưới mí mắt Hàn Sâm biến mất, khiến Hàn Sâm cơ hồ cho rằng mình bị hoa mắt.
Hai con trùng còn lại bò nhanh hơn, nhưng mà chúng cũng không tránh khỏi vận mệnh biến mất, cũng giống như ba con trùng lúc trước kia, đang bò liền cứ như biến mất tiêu.
- Chuyện gì thế này?
Hàn Sâm nhìn trợn cả mắt lên rồi, mở to hai mắt nhìn chòng chọc vào vị trí năm con trùng biến mất, Động Huyền Khí một lần lại một lần đảo qua.
Không có, thật sự là chẳng có gì cả, năm con trùng cứ quỷ dị mất tích như vậy.
- Chẳng lẽ ở chỗ kia không gian bị đứt gãy, côn trùng bò vào bên trong chỗ đứt gãy, tiến vào trong một không gian khác, khiến mình không nhìn thấy chúng cũng không cảm giác được?
Trong lòng Hàn Sâm kinh nghi bất định nhìn vào trong hẻm núi.
Hiện tại Hàn Sâm thật sự có chút kinh sợ, may mắn bản thân không tự tiện xông vào bên trong hẻm núi.
Hàn Sâm cắn răng đi ra khỏi hẻm núi, lại đi bắt thêm một ít côn trùng trở về, sau đó từng con ném vào bên trong hẻm núi làm thí nghiệm.
Kết quả khiến cho Hàn Sâm càng thêm kinh hãi, những con côn trùng đó ở bất kỳ địa phương nào trong hẻm núi đều có thể đột nhiên biến mất, không chỉ bị hạn chế ở một vị trí nào đó.
Sau khi Hàn Sâm bắt tới hơn mười con côn trùng ném vào xong, cũng không nhìn ra những con côn trùng đó là biến mất như thế nào, nếu như nói chúng đi vào bên trong không gian đứt gãy, như vậy không gian đứt gãy trong hẻm núi cũng quá nhiều đi, cơ hồ khắp nơi đều có.
Mặc dù có chút không gian đứt gãy rất khó cảm ứng được, nhưng mà không thể nào tất cả không gian đứt gãy liền một chút ba động đều không có, Hàn Sâm không hề cảm giác được không gian ba động ở trong hẻm núi, điều này khiến cho Hàn Sâm vô cùng hoài nghi, đến cùng có phải có không gian đứt gãy tồn tại hay không.
Hàn Sâm không tiếp tục đi bắt côn trùng nữa, cũng không dám đến gần hẻm núi kia, che giấu khí tức của mình, ở trên đỉnh núi yên lặng quan sát tình huống trong hẻm núi, hy vọng có thể tìm ra một chút dấu vết.
Thế nhưng mà Hàn Sâm nhìn đã hơn nửa ngày, sắc trời cũng đã tối xuống, ngôi sao trên bầu trời đã sáng lên, ánh trăng màu bạc rải xuống hẻm núi, vẫn có thể nhìn rất rõ ràng, nhưng mà vẫn không có bất kỳ phát hiện nào.
Trong hẻm núi im ắng, ngay cả âm thanh của một con kiến nhúc nhích đều không có, Hàn Sâm nhìn chằm chằm vào những lỗ thủng ở trên vách núi đá kia rất lâu, nhưng mà tựa hồ trong lỗ thủng cũng không có đồ vật gì leo ra.
Hơn nữa cho dù bên trong thực sự có dị sinh vật, vậy nó làm như thế nào khiến cho những con côn trùng kia biến mất?
Hàn Sâm trăm mối nghi ngờ vẫn không có lời giải, lúc Hàn Sâm đang nghi hoặc khó hiểu, đột nhiên nghe được trong rừng rậm gần đó truyền ra âm thanh nhánh cây bị gãy, còn kèm theo tiếng bước chân vô cùng nhẹ.
Hàn Sâm nhìn về hướng rừng rậm, đã thấy nhánh cây lay động, một bóng người xuyên qua rừng cây rậm rạp đi ra, người kia chính là Trùng Gia.
Hàn Sâm nao nao, nhìn phương hướng mà Trùng Gia đi, chính là hướng về cửa hẻm núi.
- Kì quái, rõ ràng Trùng Gia nói hẻm núi này cực kỳ nguy hiểm, như thế nào mà ông ta lại nửa đêm một mình đến đây?
Hàn Sâm nhíu mày, ánh mắt quan sát tỉ mỉ Trùng Gia đang đi về phía hẻm núi.
Trên lưng Trùng Gia còn đeo một cái túi lớn, cái túi kia còn đang động, giống như có đồ vật gì đó ở bên trong.
Hàn Sâm lộ ra vẻ cổ quái nhìn túi lớn trên lưng Trùng Gia, suy đoán bên trong là vật gì, dùng Động Huyền Khí đảo qua, chỉ cảm thấy sinh cơ vô cùng tràn đầy, tựa hồ có vật sống ở bên trong.
Trùng Gia rất nhanh đã đi tới cửa vào hẻm núi, nhưng mà ông ta cũng không đi vào, ở ngoài miệng hẻm núi buông túi lớn trên lưng xuống.
Sau đó thần sắc khác thường nhìn thoáng qua hẻm núi, mạnh mẽ ném cái túi kia vào bên trong hẻm núi.
Khí lực của Trùng Gia mạnh mẽ vượt quá ý liệu của Hàn Sâm, cái túi lớn kia cao hơn người, bên trong chứa đầy đồ, lại bị Trùng Gia tùy ý ném đi, trực tiếp ném ra hơn 1000m, vừa vặn rơi ở trên mặt đất trong hẻm núi hình chữ Y.
Đồ vật bên trong túi tựa hồ là bị ném đau, động càng thêm mạnh, nhưng mà chiếc túi kia dường như rất rắn chắc, đồ vật bên trong giãy dụa như thế nào đi nữa, từ đầu đến cuối vẫn không có biện pháp từ trong túi chui ra.
Hàn Sâm nhìn cái túi kia, trong lòng âm thầm kinh dị:
- Kì quái, Trùng Gia đây là đang làm gì? Chẳng lẽ ông ta cũng phát hiện ra việc quỷ dị ở trong hẻm núi này, cho nên muốn tới thử tìm hiểu ngọn ngành?
Lúc Hàn Sâm đang suy tư, đột nhiên nghe được một tiếng giống như là tiếng trẻ con khóc nỉ non từ trong hẻm núi truyền tới, âm thanh cực kỳ bén nhọn, giống như Trùng Gia từng nói, coi như là ở cách xa hơn mười dặm vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.
Tiếng khóc nỉ non này có chút khủng bố, giống như là trẻ con sau khi bị kinh sợ thét lên la khóc, Hàn Sâm cẩn thận lắng nghe, lập tức phát hiện ra âm thanh kia là trong những lỗ thủng trên vách núi đá truyền tới.
Lỗ thủng ở trong sáu mặt vách núi do ba ngọn núi đá hình thành hẻm núi hình chữ Y kia, đồng thời truyền ra tiếng khóc nỉ non của trẻ con khiến cho người ta cảm thấy sởn hết cả gai ốc, mặc dù dùng thính lực của Hàn Sâm, cũng không nghe ra được tiếng khóc kia rốt cuộc là từ trong lỗ thủng nào truyền tới.
Rất nhanh, Hàn Sâm liền có được đáp án, những âm thanh đó cũng không phải là từ trong một lỗ thủng truyền tới, mà là tất cả các lỗ thủng đều truyền ra âm thanh.
Chỉ thấy từng con bò cạp từ trong lỗ thủng bò ra, ngàn vạn con bò cạp giống như là thủy triều tuôn tới cửa vào hẻm núi, khó có thể tưởng tượng hơn là đều hướng về cái túi kia.
Những con bò cạp nọ cũng không lớn, chỉ lớn cỡ bàn tay, vừa vặn có thể từ trong những lỗ thủng đó chui ra, từng con đều đen thui, thân thể màu đen như mực kia tựa như có thể hấp thu ánh sáng, ánh trăng chiếu lên trên người chúng nó, ngay cả một chút phản quang đều không có, nhìn giống như là một cái bóng bò cạp màu đen.
Mà ở trên lưng những con Ảnh Hạt đó, vậy mà có đồ án một mặt người, thoạt nhìn giống như là một đứa bé có hình dáng vô cùng ghê tởm đang toét miệng cười, khiến cho người ta cảm thấy vừa buồn nôn vừa sợ hãi.
Lúc bầy bọ cạp nhúc nhích, giống như là từng khuôn mặt tươi cười đáng ghê tởm đang di động, ngàn vạn cái tụ tập cùng một chỗ, Hàn Sâm nhìn thấy thế đều nổi cả da gà.
Đến không phải là nói những con bò cạp đó rất lợi hại, chỉ là bộ dáng của bọn nó quả thật khiến cho người ta rất khó chịu, dù là Hàn Sâm trên tâm lý cũng có chút không thoải mái.
Nhưng mà dưới Động Huyền Khí nhìn quét, sinh cơ của Nhân Diện Ảnh Hạt làm cho Hàn Sâm có chút giật mình, sinh cơ trong thân thể chúng không kém hơn sinh vật biến dị.
Nếu như nói nhiều Nhân Diện Ảnh Hạt như vậy đều là sinh vật biến dị, tộc đàn này quả thật có chút khủng bố.
Chỉ là Hàn Sâm có chút không hiểu, vì sao mà Trùng Gia ném vào một cái túi, đám Nhân Diện Ảnh Hạt đó liền từ lỗ thủng trong sơn thể bò ra, mà những con côn trùng hắn ném vào lại hư không tiêu thất.
- Trùng Gia rốt cuộc đang làm gì?
Ánh mắt của Hàn Sâm sáng quắc nhìn Trùng Gia cùng những con Nhân Diện Ảnh Hạt càng ngày càng nhiều ở trong hẻm núi, trong lòng không ngừng suy tư.
Rốt cục, Nhân Diện Ảnh Hạt như thủy triều đều bò tới chỗ cái túi, móng vuốt xé rách túi, rất nhanh đã xé rách cái túi, đồ vật bên trong cũng lăn ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận