Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3201. Kiếm ảnh

Hàn Sâm duỗi tay nắm chặt chuôi kiếm. Bảo Nhi, Tần Bạch, Cổ Tự Chân và Bách Lý Thiên Nhai cũng trợn to mắt nhìn Hàn Sâm, trong lòng không khỏi ác ý nghĩ, không biết nếu Hàn Sâm bị lực lượng của kiếm kia ảnh hưởng thì có nhảy điệu nhảy như thế không.
Đối mặt với một thanh kiếm cấp Phá Giới, Hàn Sâm hiển nhiên không dám khinh thường, lực lượng trên hai tay ngưng tụ, hai luồng sức mạnh một chính một phản hoàn toàn khác nhau được phát động, ngưng tụ thành lực Phá Giới, thông qua hai tay Hàn Sâm, truyền lên thân kiếm.
Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh và Huyền Hoàng Kinh tạo thành lực Phá Giới, có năng lực phân tích nguồn gốc của sự sống, phân giải và tổ chức lại, là một loại sức mạnh rất gần với bản chất nguyên thủy của sinh vật.
Mặc dù lực công kích không mạnh, nhưng lại có tác dụng rất lớn đối với các loại thể sinh mệnh.
Trong khoảnh khắc Hàn Sâm cầm chặt kiếm, lực Phá Giới chảy về phía thanh đồng kiếm, thanh đồng kiếm lập tức phát ra tiếng kiếm chấn động trời đất, trên thân kiếm bộc phát ra kiếm quang màu xanh, chặn lực Phá Giới màu đỏ của Hàn Sâm ở bên ngoài, khó có thể thẩm thấu vào trong.
Không chỉ như thế, trong kiếm quang màu xanh kia còn có một lực lượng giống như ảo ảnh thẩm thấu ra, xuyên qua lực Phá Giới của Hàn Sâm, lập tức khiến Hàn Sâm cảm giác đầu óc nổ vang, hình như có lực lượng khủng bố nào đó xâm lấn vào trong.
Hàn Sâm biến sắc, sức mạnh của thanh đồng kiếm mạnh hơn dự liệu của hắn, đối kháng với lực Phá Giới của Hàn Sâm hình như căn bản không có xuất ra toàn lực, vẫn còn sức mạnh dư lại tản mát ra, xâm lấn vào trong não Hàn Sâm, muốn khống chế hắn giống như đã khống chế Bách Lý Thiên Nhai.
Chẳng qua lực ý chí của Hàn Sâm mạnh hơn rất nhiều so với Bách Lý Thiên Nhai, mặc dù trong đầu sinh ra một luồng xúc động kỳ dị, nhưng Hàn Sâm vẫn khắc chế được ý nghĩ của mình, hắn đứng đó không nhúc nhích.
Hàn Sâm cầm kiếm đứng đó, giống như tượng đá, ánh sáng xanh trên thân kiếm và hào quang đỏ trên người hắn tạo thành một sự tương phản mạnh mẽ, bộc phát ra quang mang vô song.
“Hàn Sâm có thể làm được sao?” Tần Bạch nhìn về phía Cổ Tự Chân hỏi.
Cổ Tự Chân khẽ lắc đầu: “Không biết.”
Lúc này bọn họ quả thật không nhìn ra được bên nào đang chiếm thế thượng phong, sức mạnh giao đấu vẫn còn tiếp diễn, chiến trường thực sự chính là tinh thần. Trừ phi phân ra thắng bại, nếu không người ngoài không thể nhìn ra được.
Trái tim của Hàn Sâm như sắt đá, nhưng lực tỉnh thần phát ra từ cổ kiếm lại như đang khóc, giống như một nữ tử si tình triền miên, tình là độc dược ăn vào tận xương, lực tinh thần kia mặc dù không mãnh liệt, nhưng nó lại vô cùng quấn quýt si mê. Cho dù lực ý chí của Hàn Sâm có vững chắc đến đâu thì vẫn cảm giác mình đang bị lực tinh thân này dần dần thẩm thấu.
Hàn Sâm khẽ nhíu mày, hắn không muốn nhảy múa thoát y trước mặt mọi người giông như Bách Lý Thiên Nhai, vội vàng dốc sức ngưng tụ †âm thần, đối kháng với lực tinh thần của thanh kiếm.
Sức mạnh của thanh đồng kiếm giống như vô cùng vô tận, sâu không lường được giống như biển rộng, Hàn Sâm chỉ có thể giữ vững trái tim, không để ngoại vật xâm nhập mới có thể chống lại lực lượng của thanh đồng kiếm.
Một người một kiếm giằng co chưa có kết quả, đám người Tần Bạch mở to mắt nhìn chằm chằm bọn họ, mà Bảo Nhi nhìn thanh kiếm này lại như đang suy nghĩ chuyện gì.
Đúng lúc này, chỉ thấy mấy chữ “một tấc tương tư một tấc chán chường” được khắc trên thân thanh đồng kiếm nổi lên ánh sáng kỳ dị. Sắc mặt Hàn Sâm lập tức biến đổi, chỉ cảm thấy lực tinh thần này đột nhiên có xu hướng biến thành sóng thần kinh thiên, thế nhưng trong đầu hắn hiện lên một hình ảnh.
Trong đầu của Hàn Sâm xuất hiện ảo giác, là điềm báo cho sự sụp đổ, hắn không khỏi kinh hãi.
Nhưng khi Hàn Sâm nhìn rõ ảo cảnh, hắn lại hơi ngẩn ra.
Ảo ảnh do thanh đồng kiếm hình thành trong đầu hắn lại là một nữ tử tuổi thanh xuân tuyệt mỹ, mi mục như họa, xinh đẹp không nhiễm khói lửa nhân gian.
Trước kia Hàn Sâm cho rằng Cố Khuynh Thành đã là xinh đẹp cực hạn, cõi đời này hẳn là không tìm được người xinh đẹp hơn nàng nữa. Cho dù có là nữ thần chân chính, bàn về vẻ ngoài cũng không thể đẹp hơn Cố Khuynh Thành.
Nhưng hôm nay nhìn thấy nữ nhân trong ảo cảnh, ý niệm thâm căn cố đế trong đầu Hàn Sâm đã sụp đổ. So với nữ tử trong ảo cảnh này, cho dù là Cố Khuynh Thành thì cũng thua kém nàng nửa phần.
Nhưng sắc đẹp không phải là điều khiến Hàn Sâm kinh ngạc. Hàn Sâm đã từng thấy rất nhiều nữ nhân xinh đẹp, tuy không đẹp bằng nữ nhân trong ảo cảnh này, nhưng tất cả đều là những mỹ nhân tuyệt thế, Hàn Sâm đã sớm qua cái tuổi yêu ghét quyết định bởi vẻ bề ngoài rồi.
Sở dĩ hắn kinh ngạc là bởi vì tướng mạo của nữ nhân này thoạt nhìn rất quen thuộc, cứ như thể đã từng gặp ở đâu đó rồi.
Nói chính xác, nữ nhân này khá giống với người mà Hàn Sâm quen thuộc kia, khuôn mặt này làm cho Hàn Sâm cảm thấy rất quen thuộc, khiến cho trong đầu Hàn Sâm lập tức hiện ra khuôn mặt của Bảo Nhi.
Đúng, mặt mũi của nữ nhân này giống Bảo Nhi đến bảy phần, chỉ có điều Bảo Nhi có khuôn mặt mũm mỉm trẻ con, thoạt nhìn rất đáng yêu.
Mà nữ nhân này lại có vẻ đẹp của một phụ nữ trưởng thành, vóc người nàng hiển nhiên không thể so sánh với Bảo Nhi, chẳng qua ngũ quan và phong thái của nàng quả thật rất giống.
Vốn dĩ tâm thần Hàn Sâm còn có chút rung chuyển, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt này, Hàn Sâm lại bình tĩnh lại một cách thần kỳ, không bị lực tinh thần kia ăn mòn nữa.
“Tại sao có thể như vậy? Trong kiếm lại xuất hiện một nữ tử giống với Bảo Nhi? Chẳng lẽ đây là do ta tự mình tưởng tượng ra dáng vẻ của Bảo Nhi sau khi lớn lên sao?” Trong lòng Hàn Sâm nghỉ ngờ, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy không thể nào.
Ý chí của hắn còn chưa hoàn toàn bị công phá, không thể nào bóng ngược tâm linh lại hiện ra vào lúc này được. Ảo cảnh nữ nhân này nhất định là hình ảnh được cưỡng ép phủ xuống từ trong kiếm.
Nữ nhân trong ảo cảnh khẽ nhíu mày, dường như có nỗi phiền muộn không thể nói ra, khiến lòng người không khỏi sinh ra cảm giác thương tiếc.
Nữ nhân cứ thế nhìn Hàn Sâm chăm chú, như ngâm như hát lên tiếng thì thầm: “Một tấc tương tư một tấc chán chường…”
Mặc dù là ảo giác, nhưng Hàn Sâm lại có thể nghe rõ được giọng của nữ nhân kia. Thanh âm khắc cốt minh tâm không ngừng quanh quẩn trong tâm trí hắn, vang vọng không ngớt, hơn nữa âm thanh càng lúc càng lớn.
Thanh âm kia mang theo nỗi khổ tương tư không thể nói hết, theo tiếng vọng càng lúc càng lớn, ý chí của Hàn Sâm cũng theo đó dao động, hắn không thể không chế được cảm xúc của mình, nước mắt chảy xuống.
Hàn Sâm nhìn chằm chằm khuôn mặt nữ nhân kia, bởi vì chỉ có như thế, hắn mới có thể thấy được một chút bóng dáng của Bảo Nhi, để ý chí của mình không bị vỡ nát hoàn toàn.
Dư âm trong đầu giống như sóng to gió lớn, tạo thành từng đợt từng đợt sóng nối tiếp nhau trong đầu Hàn Sâm, đánh thẳng vào chút bản tâm còn sót lại.
Tần Bạch và Cổ Tự Chân thấy Hàn Sâm rơi lệ, cũng cảm thấy chuyện không ổn, trong lòng không khỏi cả kinh.
“Hàn Sâm cũng sắp bị kiếm kia khống chế sao?” Tần Bạch khẩn trương hỏi.
Mặc dù hắn cũng muốn nhìn Hàn Sâm nhảy múa thoát y, nhưng mà lại sợ Hàn Sâm thực sự gặp chuyện không may.
Không ai có thể trả lời hắn, bởi vì ngay cả Cổ Tự Chân và Bách Lý Thiên Nhai cũng không nhìn ra tình hình hiện tại là như thế nào.
“Hàn tiên sinh vẫn chưa hoàn toàn mất phương hướng, hẳn là còn có thể chống đỡ thêm một lát.” Cổ Tự Chân không xác định nói.
Hết chương 3201.
Bạn cần đăng nhập để bình luận