Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2740. Ý cảnh ly kỳ

Hàn Sâm vốn cho rằng Tuyên Cổ Bích sẽ là một nơi thần kỳ nhưng ngoài dự đoán của hắn, Tuyên Cổ Bích chỉ là một vách đá trên ngọn núi bình thường, trừ bên trên có khắc rất nhiều bức tranh kỳ lạ ra thì không có gì đặc biệt cả.
Hơn nữa những bức vẽ dó cũng rất cổ quái. Nếu không phải thông qua cấm chế dày đặc mới đi được tới đây, Hàn Sâm còn cho rằng bích họa này chính là tác phẩm của một nghệ thuật gia trường phái trừu tượng, thậm chí là tiện tay vẽ bừa.
Khi đi đến trước Tuyên Cổ Bích, Hàn Sâm thấy trước vách núi có không ít người tộc Thái Thượng đang ở đó. Bọn họ ngồi hoặc đứng, hoặc ngưng mắt nhìn Tuyên Cổ Bích, hoặc cúi đầu trầm tư, thoạt nhìn đều đang cảm ngộ tranh vẽ trên Tuyên Cổ Bích.
Trong những người tộc Thái Thượng này có đủ loại tồn tại khí tức cực kỳ khủng bố, rất có thể là cao thủ đỉnh cấp của tộc Thái Thượng.
Hàn Sâm đang định mở miệng nói gì đó, lại bị Linh Lung ra hiệu im lặng, ý bảo hắn không cần nói, quan sát lĩnh hội bích họa là được.
Nhìn vẻ mặt của Linh Lung và Lý Khả Nhi rồi lại nhìn những người tộc Thái Thượng này, chỉ biết ở đây chắc chắn có không ít đại lão của tộc Thái Thượng, khiến Linh Lung và Lý Khả Nhi cũng không dám tùy tiện làm gì, rất sợ quấy rây đến bọn họ.
Không nói gì nữa, Hàn Sâm bắt đầu quan sát bức tranh trên Tuyên Cổ Bích, Linh Lung và Lý Khả Nhi cũng quan sát, lĩnh hội cùng hắn.
Đồng thời khi các nàng tự tìm hiểu còn có thể có được cảm ngộ của Hàn Sâm, dưới sự tham chiếu lẫn nhau sẽ nhận được lợi ích càng nhiều hơn Hàn Sâm.
Song Hàn Sâm cũng không thiệt thòi gì, dù sao không phải là tằm của các nàng, tộc Thái Thượng cũng không thể để Hàn Sâm thấy được bức tranh trên Tuyên Cố Bích.
Bởi vì cả vách núi hầu như đều khắc đầy tranh vẽ, lớn không thể tưởng tượng nổi, Hàn Sâm muốn tìm điểm đầu của bức tranh, sau đó tìm hiểu nguồn gốc, từ đó tìm ra quy luật.
Nhưng hắn nhìn một lúc lâu cũng không thể xác định được đâu mới là điểm đầu của bức bích họa này.
Bức bích họa kỳ quái này lại hoàn toàn không có manh mối nào hết, bức tranh đủ loại trường phái trừu tượng pha trộn với nhau, tạo thành họa quyển kỳ dị, không đầu không đuôi, cũng rất khó nhìn ra được hàm nghĩa trong đó rốt cuộc là cái gì. Nếu không phải những đường nét đó khiến người ta có một cảm giác khắc sâu mà tròn trịa, Hàn Sâm còn tưởng đây là bức vẽ nguệch ngoạc vô nghĩa của một đứa trẻ.
Cảm nhận được suy nghĩ trong lòng Hàn Sâm, Linh Lung thấp giọng nói với hắn: “Không ai biết bức tranh này bắt đầu từ đâu, cũng không ai biết rốt cuộc nó vẽ thứ gì, bắt tay vào ý cảnh trong vết khắc sẽ dễ dàng hơn.
Hàn Sâm gật đầu không nói gì thêm. Nếu không nhìn ra được manh mối thì cứ nghe theo lời Linh Lung, xem xét ý cảnh trong vết khắc trước.
Ý cảnh của Hàn Sâm không thua gì cường giả cấp Thần Hóa bình thường, nhìn kỹ một lát đã phát hiện những đường nét trên bức bích họa này đều dùng tay khắc lên mà ý cảnh trong vết khắc cũng không có khí sát phạt của đao kiếm, không có thư pháp ưu nhã thoát tục, ý cảnh của nó rất cổ quái.
“Đây cũng là một loại ý cảnh chỉ pháp nhỉ?” Hàn Sâm thầm suy đoán trong lòng, lại không chắc chắn lắm.
Tuy không biết chính xác đây rốt cuộc là dạng ý cảnh gì nhưng không khó nhìn ra, ý cảnh của người khắc ra cao đến rợn người. Dù ý cảnh của Hàn Sâm đã rất cao rồi nhưng so sánh với ý cảnh trên vết khắc nhất thời lại có vẻ ít ỏi nông cạn hơn rất nhiều.
Hàn Sâm cũng không vội tìm hiểu ý cảnh trên vết khắc mà là đi dọc theo vách núi, nhìn hết họa quyển to lớn một lần sau đó lại lui về sau một chút, quan sát cả bức bích họa.
Đáng tiếc, bất kể có nhìn thế nào đều khó mà lý giải được bức tranh này vẽ cái gì, cũng không tìm ra được manh mối nào cả, đành phải bắt †ay từ ý cảnh trên vết khắc.
“Ý cảnh trên vết khắc chỉ là tàn tích để lại khi vị tiền bối tộc Thái Thượng sử dụng sức mạnh, cũng không nhất định là đạo lý mà bức tranh này muốn biểu đạt. Muốn phá giải bí mật đằng sau bức tranh, e rằng tìm hiểu ý cảnh trên vết khắc cũng chẳng có lợi ích gì. Mà thôi, dù sao †a cũng không phải đến để tìm hiểu bí mật trong bức tranh, chỉ cần lĩnh ngộ ý cảnh trên vết khắc cũng là thu hoạch khá tốt rồi.” Lúc này Hàn Sâm mới tĩnh tâm lại, chăm chú phỏng đoán ý cảnh ẩn chứa trong những đường nét kia.
Ẩn tượng đầu tiên mà ý cảnh này đem lại cho Hàn Sâm chính là “Lưu loát sinh động như nước chảy mây trôi”, nếu thâm nhập vào đó để nghiền ngẫm sẽ khiến người ta có cảm giác không thể vãn hồi, hận
không thể tiếp tục lần theo ý cảnh.
Loại cảm giác này giống như một người yêu thích đọc sách đột nhiên phát hiện ra một cuốn tiểu thuyết muôn màu muôn vẻ, có nốt thăng nốt trầm, xuất sắc tuyệt vời, bị nó hấp dẫn không thể dừng lại nổi, muốn tiếp tục đọc mãi, xem phía sau sẽ xảy ra chuyện gì.
Ấn tượng thứ hai là một chữ “lạ”. Ý cảnh bình thường đều sẽ có một chủ đề, ví dụ như đao ý Thiên Chi Hạ của Hàn Sâm, chủ đề của nó chính là thiên hạ vạn vật đều là quân cờ.
Nhưng ý cảnh trong bức tranh kia lại không giống như vậy. Nếu ví ý cảnh của người bình thường là một cái cây, một ngọn núi hay một con sông thì ý cảnh trong bức tranh này chính là họa quyển vạn lý.
Ý cảnh trong mỗi bút mỗi họa đều khác nhau, là núi hoặc sông, là mây hoặc bùn, là đình đài lầu các hoặc hoa điểu trùng ngư, biến hóa của ý cảnh khiến người ta không kịp nhìn, nói là nhất bộ tam cảnh cũng không quá đáng. Mỗi một nét sổ, mỗi một đường cong đều tràn đầy những suy tưởng kỳ diệu, khiến cho người ta khó mà suy đoán được ý cảnh tiếp theo trong nét vẽ là cái gì.
“Thảo nào Linh Lung lại nói bất cứ sinh vật nào quan sát ý cảnh của Tuyên Cổ Bích đều sẽ có được lợi ích cực lớn. Ý cảnh bên trên quả thật bao hàm toàn diện, sinh vật tu luyện sức mạnh thuộc bất cứ hệ nào đều có thể tìm được ý cảnh tương xứng với thuật gen của mình trong đây, thật sự khiến người ta khó mà tin nổi.” Hàn Sâm rất hoài nghị, vị tiền bối tộc Thái Thượng kia rốt cuộc là kỳ tài cỡ nào lại có thể tự mình vẽ lên một bức họa quyển như vậy.
Nếu không phải tộc Thái Thượng khẳng định Tuyên Cổ Bích là do một người vẽ ra, Hàn Sâm còn nghỉ ngờ bức tranh này do đông đảo cao thủ hợp tác tạo nên, nếu không một người sao có thể tinh thông tất cả ý cảnh trong thiên hạ được? Điều này thật không hợp với lẽ thường.
Dù là người sở học cực kỳ hỗn tạp như Hàn Sâm thì cuối cùng cũng chỉ có thể đi một con đường của mình chứ không thể lĩnh ngộ hết thảy ý cảnh thiên hạ được.
“Nếu thật sự là bức tranh của một người thì tài hoa của vị tiền bối tộc Thái Thượng này thật sự khiến kẻ khác phải than xem thế là đủ, nói là kỳ tài đệ nhất tự cổ chí kim cũng không quá đáng.” Hàn Sâm vừa quan sát vừa tán thán.
Hàn Sâm xem từng đường từng nét, tuy không thể hoàn toàn học được nhưng cảm thụ những ý cảnh bất đồng cũng rất có ích cho hiểu biết của mình, là một cách rèn luyện tốt để nâng cao tâm mắt và trình độ của bản thân.
Nhìn một lát, Hàn Sâm đột nhiên giật mình, da gà nổi khắp toàn thân. Bởi vì ý cảnh thật sự quá ly kỳ khúc chiết, khiến Hàn Sâm không ngừng quan sát lĩnh hội. Ý cảnh cảm ngộ được quá nhiều mà những ý cảnh đó đều quá huyền ảo sâu xa, khiến Hàn Sâm dần dần rơi vào trong đó, suýt nữa làm dao động tín niệm của bản thân.
Giống như một sinh viên vừa tốt nghiệp, có vô số công ty lớn đều mời gọi. Một bên nói, tới chỗ ta làm luật sư đi, luật sư tốt thế nọ thế kia, có thể kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền; bên khác lại nói, đến chỗ ta làm bác sĩ đi, bác sĩ nổi tiếng các kiểu, có thể được cả danh lẫn lợi.
Ai cũng nói mình tốt, thấy cái này cũng tốt, trông cái kia cũng hay, rất dễ mất phương hướng, từ đó quên đi sơ tâm của mình.
Hết chương 2740.
Bạn cần đăng nhập để bình luận