Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1057: Buông Tha Thắng Lợi

Đương nhiên, đây đã không hoàn toàn là Đại Âm Dương Từ Lực Pháo mà Bạch Dịch Sơn dạy cho Hàn Sâm, Hàn Sâm đã dung hợp vào rất nhiều lĩnh ngộ của mình ở trong đó, phần quan trọng nhất chính là khí tức lưu chuyển học trộm được từ chỗ Bảo Nhi, khiến cho Đại Âm Dương Từ Lực Pháo có được lực hút mạnh mẽ, mà không phải đơn thuần chỉ dựa vào mượn lực.
Một quyền này của Ngọc Đà Sơn vốn vô cùng mãnh liệt, Hàn Sâm mượn lực khẽ hút hất lên, chẳng khác gì là lực lượng của hai người cả hắn và Ngọc Đà Sơn cũng chồng lên nhau, bản thân Ngọc Đà Sơn lại dùng sức quá mạnh, căn bản không kịp cùng không có lực lượng ngăn cản, trực tiếp bị ném ra ngoài.
Nhưng mà cuối cùng, cơ sở cùng nội tình của một kích này vẫn là Đại Âm Dương Từ Lực Pháo.
Thân thể của Tu La hoàng tộc xác thực rất mạnh mẽ, Ngọc Đà Sơn cũng không có vấn đề gì, trực tiếp liền nhảy lên một cái, lại vọt vào bên trong sân huấn luyện, nhưng mà đôi mắt của Ngọc Đà Sơn lại nhìn chằm chặp vào Hàn Sâm, lại không lập tức ra tay.
- Sân huấn luyện cũng không phải là võ đài, hẳn là không tính tới chuyện bị đánh bay ra ngoài chứ?
Ngọc Đà Sơn nhìn Hàn Sâm chậm rãi hỏi.
Ngọc Đà Sơn không phục, mặc kệ như thế nào cũng không phục, đòn ném kia của Hàn Sâm hoàn toàn là lợi dụng lực lượng của chính y, Ngọc Đà Sơn cho rằng mình chủ quan cùng sai lầm, mới có thể để cho mưu kế của Hàn Sâm thực hiện được, y cũng không cho rằng chiến một trận chân chính thì y sẽ thua Hàn Sâm.
Nhưng mà Ngọc Đà Sơn là Tu La hoàng tử, ở đây là y đại biểu cho mặt mũi của Tu La tộc, cho nên cho dù trong lòng Ngọc Đà Sơn có một vạn cái không phục, muốn lập tức đánh ngã Hàn Sâm xuống đất, nhưng mà Ngọc Đà Sơn vẫn không trực tiếp ra tay, hỏi trước Hàn Sâm một câu.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Hàn Sâm, mà người chủ trì quyết đấu đều muốn mở miệng nói có chuyện đánh ra ngoài như thế, dù sao thì ai cũng nhìn ra, một chiêu kia của Hàn Sâm là mượn xảo lực, nếu như Ngọc Đà Sơn đã có phòng bị, chỉ sợ chuyện tốt như vậy sẽ khó có lần thứ hai.
- Đương nhiên là không.
Hàn Sâm lại vô cùng sảng khoái nói.
Tu La tộc nghe thấy Hàn Sâm nói như vậy, trong lòng đều thở dài một hơi, nếu như Ngọc Đà Sơn cứ như vậy đã thua, thật sự là một chuyện khiến cho người ta vô cùng buồn bực.
- Tên Hàn Sâm này cũng có mấy phần cốt khí.
Lâu Lan nói một câu.
- Hoàng tử điện hạ cần cẩn thận hơn mới được, không thể lại trúng quỷ kế của hắn, mặc dù bị ném ra cũng không tính là thua, nhưng mà tóm lại vẫn có tổn hại tới hình tượng.
Liên Thiện nói ra.
Ở trong livestream, Tu La tộc cũng đều thở dài một hơi, không ai muốn chứng kiến của hoàng tử của mình thua oan ức như vậy.
- Tên nhân loại này có chút cổ quái, hoàng tử điện hạ phải cẩn thận một chút mới được.
- Coi như hắn cũng có chút cốt khí.”
- Chỉ là một chút ít thủ đoạn mà thôi, chỉ cần hoàng tử điện hạ cẩn thận một chút, căn bản sẽ không bị hắn lừa, sẽ đả bại hắn dễ dàng.
- Hoàng tử điện hạ cố gắng lên!
. . .
Ở trong rất nhiều người đang xem livestream của Tu La tộc, lại có mấy nhân loại đang yên lặng xem, lúc Ngọc Đà Sơn bị Hàn Sâm ném bay ra ngoài, mấy nhân loại này đều hưng phấn nắm chặt nắm đấm.
Bọn họ là đại sứ đàm phán hoà bình của nhân loại trú đóng ở Tu La tộc, nhưng mà dưới bối cảnh hiện giờ, đàm phán cũng chỉ là một loại thủ đoạn mà thôi, trên cơ bản không có khả năng có hòa bình chính thức.
Bọn Chu Bình ở Tu La tộc bên này đã nhiều năm, đã đàm phán không biết bao nhiêu lần, cũng không biết đã bị bao nhiêu khinh bỉ cùng châm chọc khiêu khích.
Dù sao nơi này là địa bàn của Tu La tộc, mà nhân loại cùng Tu La tộc lại có cừu hận từ xưa đến nay, Tu La tộc đương nhiên sẽ không có vẻ mặt ôn hoà đối với địch nhân của mình.
Chuyện duy nhất để cho bọn Chu Bình có thể cảm thấy vui mừng cùng thống khoái, chính là nhân loại lấy được thắng lợi ở trên chiến trường.
Nước yếu không ngoại giao, chỉ có lúc địch nhân sợ hãi, phẫn nộ, không cam lòng cùng bất đắc dĩ, mới có thể để cho bọn họ thắm thiết mà cảm giác được lực lượng đến từ đồng bào, mới có thể để cho bọn họ ở trên bàn đàm phán có thêm lực lượng.
Nhưng mà bởi vì có chút nguyên nhân nên hiện nay nhân loại cùng Tu La tộc trên cơ bản đã tạm thời ngưng chiến, làm cho thời gian bọn họ ở trong Tu La tộc trở nên có chút gian nan.
Mỹ nữ thì ai cũng yêu thích, đây là chuyện không phân biệt biên giới đấy, Chu Bình lúc không có chuyện gì làm cũng thích xem mỹ nữ Tu La tộc livestream, đặc biệt là một ít mỹ nữ Tu La tộc mạnh mẽ.
Liên Thiện không hề nghi ngờ chính là người nổi bật trong đó, xinh đẹp, mạnh mẽ, thân phận Tu La hoàng tộc tôn quý, mỗi một loại đều đủ để khiến đàn ông động tâm.
Hôm nay lúc Liên Thiện mở ra livestream, Chu Bình cũng nhận được nhắc nhở, tiến đến xem xét, vậy mà phát hiện ra Liên Thiện đang trực tiếp quyết đấu giữa Ngọc Đà Sơn cùng một nhân loại trẻ tuổi.
Chu Bình tự nhiên nhận ra đó là Hàn Sâm, lập tức gọi những đồng sự của mình qua, quan sát Hàn Sâm cùng Ngọc Đà Sơn đối quyết.
Khi Ngọc Đà Sơn bị Hàn Sâm ném ra, những Tu La tộc đó đều yên tĩnh, khiến cho bọn Chu Bình đều hưng phấn khó có thể tự kiềm chế, hung hăng vung nắm đấm một cái.
- Làm tốt lắm!
Chu Bình càng hưng phấn kêu thành tiếng.
Mặc dù Hàn Sâm chưa từng gặp mặt bọn họ, nhưng mà giờ phút này, bọn Chu Bình lại cảm thấy giống như mình đã hòa thành một thể cùng với Hàn Sâm, thắng lợi của Hàn Sâm làm cho bọn họ cảm động lây.
Chỉ có lúc đang ở trong dị tộc, bốn phía khắp nơi đều là địch nhân, mới có thể khắc sâu cảm nhận được mùi vị đó.
- Vì sao Hàn Sâm lại vứt bỏ thắng lợi thế? Hắn đã thắng rồi mà.
Có một nhân viên ngoại giao tuổi còn trẻ không giải thích được nói, ở trong mắt cậu ta, Hàn Sâm hoàn toàn không cần phải tiếp tục chiến đấu nữa, buông tha cho thắng lợi đã tới tay.
- Nếu như hắn không tiếp tục chiến đấu, vậy cũng chỉ là thắng một trận tỷ thí mà thôi, không có bất kỳ ý nghĩa gì, bởi vì Tu La tộc cũng sẽ không cho rằng hoàng tử của bọn họ lại thua, sẽ chỉ làm cho bọn họ cảm thấy lòng đầy căm phẫn, mà không phải là đả kích của thất bại.
Một nhân viên đoàn ngoại giao có mái tóc hoa râm lộ ra ánh mắt sáng quắc nhìn hình ảnh nói ra:
- Nếu như Hàn Sâm không tiếp tục chiến đấu, tôi sẽ xem nhẹ cậu ta vài phần, cậu ra lựa chọn như vậy, làm cho tôi thật sự bội phục.
- Thế nhưng mà vạn nhất. . .
Nhân viên ngoại giao trẻ tuổi kia không nói tiếp, nhưng mà tất cả mọi người đều hiểu ý của cậu ta.
Trên thực tế bọn họ cũng giống như nhân viên ngoại giao trẻ tuổi, đều lo lắng bỏ lỡ một cơ hội này, buông tha cho thắng lợi đã tới tay, Hàn Sâm sẽ bại bởi Ngọc Đà Sơn.
Hàn Sâm thật sự là quá trẻ tuổi, còn trẻ hơn cả Ngọc Đà Sơn, trong nhân loại có rất nhiều cao thủ có thể mạnh hơn Tu La đấu sĩ cao cấp, nhưng mà họ đều là nhân loại cao thủ đã tu luyện tiến hóa nhiều năm.
Ở trong cùng lứa tuổi trẻ, nhân loại rất khó hơn được Tu La tộc, huống chi Hàn Sâm còn trẻ hơn Ngọc Đà Sơn, khiến cho trong lòng bọn họ đều không có gì chắc chắn.
Nếu như lúc này Hàn Sâm buông tha cho thắng lợi đã tới tay, kế tiếp hắn còn có thể thắng không? Nhân viên ngoại giao trẻ tuổi cũng là bởi vì lo lắng điều này, cho nên mới cảm thấy bất an đối với chuyện Hàn Sâm buông tha cho thắng lợi đã tới tay.
Quan ngoại giao tóc hoa râm lại kiên định nói ra:
- Thực lực mạnh yếu chưa từng có chuyện may mắn, nếu như một lần may mắn thắng lợi sẽ chỉ làm người ta lùi bước không tiến, không dám một lần nữa tiếp tục hướng về thắng lợi mà phấn đấu, thắng lợi như vậy chẳng những không có ích, ngược lại còn là một loại độc dược, sẽ làm cho người ta đánh mất chí tiến thủ, chuyện này còn đáng sợ hơn việc thất bại.
Dừng một chút, quan ngoại giao kia mắt sáng ngời nhìn Hàn Sâm bên trong màn hình, khuôn mặt lộ ra vẻ hân thưởng:
- Mặc kệ là thắng hay bại, Hàn Sâm đều đáng để bội phục, hắn là một nhân loại ưu tú, nếu như trong nhân loại chúng ta có thể có thêm một vài người như vậy, làm sao cần lo tới chuyện không diệt Tu La tộc được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận