Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2647. Hồ Ám Giới

“Tài nguyên dị chủng của Thiên Ngoại Thiên rất phong phú nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm đối với đệ tử bình thường. Chỗ ta ở nằm trong khoảng gần ngàn dặm, không có dị chủng Thần Hóa thường lui tới nhưng ra khỏi phạm vi này sẽ rất khó nói. Nếu mình ngươi gặp nạn bên ngoài, e rằng ta cũng không kịp tới cứu, cho nên nếu không cần thiết thì sau này ngươi muốn ra ngoài săn bắn, chúng ta có thể cùng hành động.” Linh Lung nói.
“Gần đây có chỗ nào để săn giết dị chủng Thần Hóa Nguyên Cơ không?” Hàn Sâm hỏi. Nếu đã tới đây thì đương nhiên hắn cũng muốn mang nhiều tài nguyên Thần Hóa trở về.
“Khắp nơi đều có. Tộc ta cũng không cố ý nuôi dưỡng chúng. Trừ nơi ở của tộc ta là chúng không dám tới quấy rầy ra thì những nơi khác chúng đều có thể tự do qua lại. Cho nên rời khỏi phạm vi này, bất kể ngươi làm gì đều phải luôn thật cẩn thận, nói không chừng sẽ có dị chủng cấp Phá Kén thậm chí là Hóa Điệp đi qua, chỉ tùy tiện thở một cái thôi cũng đánh ngươi chết.” Linh Lung nói.
Hàn Sâm thầm kinh hãi: “Còn tưởng là tài nguyên dị chủng lấy tùy ý, hóa ra lại nguy hiểm như vậy.”
“Nếu ngươi cần tài nguyên cũng có thể không cần ra ngoài săn bắn, trong tộc ta tự có sắp xếp.” Linh Lung đột nhiên chuyển chủ đề, nhìn Hàn Sâm nói.
“Sắp xếp gì?” Hàn Sâm nghỉ ngờ hỏi.
“Ngươi đi theo ta.” Linh Lung không giải thích thêm, chỉ mang theo Hàn Sâm cùng rời khỏi khoảnh sân nhỏ. Song lần này Linh Lung không dùng đến thuyền nhỏ, chỉ đưa tay đặt lên vai Hàn Sâm, ngay dây sau đã dừng sức mạnh tinh không đại na di dịch chuyển ra khoảng cách không biết xa bao nhiêu.
Sau khi na di, Linh Lung cũng không buông tay ra, lại sử dụng tinh không đại na di lần nữa, cứ như vậy na di đến mười mấy lần mới dừng lại.
Hàn Sâm thấy trên trán nàng đã có mồ hôi, gương mặt cũng đỏ ửng lên, rõ ràng thể lực tiêu hoa cực kỳ nghiêm trọng.
“Đến rồi.” Ánh mắt Linh Lung nhìn về phía trước nói.
Hàn Sâm nhìn theo ánh mắt của nàng, chỉ thấy phía trước là một cái hồ lớn. Nhưng thoạt nhìn cái hồ này hơi quái dị, mây mù bốc lên từ trong hồ nhưng không nhìn thấy mặt nước.
Hàn Sâm cứ tưởng đó là sương mù trên hồ. Song khi cố gắng nhìn kỹ, đường nhìn lại rất khó xuyên thấu lớp sương mù. Lấy thị lực của Hàn Sâm cũng chỉ có thể xuyên qua được chừng mười mét, hơn nữa mười mét đó vẫn cứ là mây mù cuồn cuộn, không nhìn thấy chút dấu vết nào của nước. Đã vậy trong mây mù còn thấp thoáng thấy được sóng chấn động không gian kỳ dị.
“Hồ này được mệnh danh là hồ Ám Giới. Vì Thiên Ngoại Thiên vốn nằm ở giữa thế giới thực và thế giới phản vật chất, ở đây cũng có sự liên hệ nhất định với thế giới thực và thế giới phản vật chất. Hồ này có dính dáng đến thế giới phản vật chất, thậm chí truyền thuyết còn cho rằng từ hồ này có thể tiến vào thế giới phản vật chất nhưng không biết là thật hay giả.” Linh Lung chỉ vào hồ lớn nói.
“Chưa có ai xuống dưới đó thăm dò sao?” Hàn Sâm tò mò hỏi.
Hắn cũng từng nghe về lý luận thế giới phản vật chất nhưng cũng chỉ là nghe nói thôi, chưa ai bước vào thế giới phản vật chất thật sự cả.
“Có rồi, nhưng dù người đi xuống có mạnh mẽ đến mức nào cũng đều một đi không trở lại, từ đó về sau không còn tin tức gì nữa.” Linh Lung bình thản nói.
“Chúng ta tới đây làm gì vậy? Chắc ngươi không bảo ta xuống đó chứ?” Hàn Sâm cảnh giác nhìn Linh Lung.
Linh Lung mỉm cười đáp: “Tất nhiên không phải rồi. Tuy hồ Ám Giới nguy hiểm nhưng chỉ cần ngươi không đi xuống thì sẽ không sao hết. Chỗ này có thể thả câu được đấy, nếu may mắn còn có thu hoạch không nhỏ nữa.”
“Thả câu? Câu cái gì cơ? Ngươi vừa nói nơi đây kết nối với thế giới phản vật chất, chẳng lẽ trong thế giới phản vật chất còn có sinh vật như tôm cá nữa à?” Hàn Sâm nghỉ ngờ nhìn Linh Lung.
Linh Lung không trả lời, lấy ra một cuộn dây nhỏ như tơ tằm nhét vào †ay Hàn Sâm: “Mấy ngày này ngươi cứ thả câu ở đây đi. Chờ có thu hoạch là sẽ biết ngay chuyện gì xảy ra thôi.
Hàn Sâm nhìn cuộn tơ tằm trong tay, chỉ thấy dây kia mảnh như cọng †óc, màu trắng xám, không bóng bẩy như tơ tằm, có vẻ khá xỉn màu.
Song Hàn Sâm nhìn trái nhìn phải, càng nhìn càng thấy lạ. Không có cần câu thì thôi đi, ngay cả đầu dây cũng không có mồi câu, Khương Thái Công cũng chẳng có bản lĩnh vậy đâu. Tuy người ta không có mồi câu nhưng chí ít vẫn có cần câu, đây thì chẳng có cái gì hết, chỉ có mỗi dây câu.
“Không có cần câu cũng chẳng có mồi câu, ta phải thả câu thế nào bây giờ?” Hàn Sâm nhìn Linh Lung hỏi. Nàng đã nói vậy thì chắc chắn có đạo lý của nàng.
“Ngươi nhỏ máu của mình lên trên thử xem.” Linh Lung bình thản nói.
Hàn Sâm nửa tin nửa ngờ nhỏ một giọt máu lên dây, thầm nghĩ: “Đây rốt cuộc là tộc Thái Thượng hay là bộ lạc ma cà rồng vậy? Sao cái gì cũng phải lấy máu thế?”
Cảm ứng được suy nghĩ trong lòng Hàn Sâm, Linh Lung chớp mắt nói: “Thật ra không cần phải lấy máu, chỉ cần gen của ngươi thôi là được rồi. Nhưng lấy máu là tiện nhất, cho nên…”
Hàn Sâm cạn lời. Song hắn cũng không có tâm trạng tính toán với Linh Lung, bởi vì sau khi hấp thu máu của hắn xong, sợi tơ giống như sống lại, tự động bay lên, ấy vậy mà lại đâm vào trong tóc của Hàn Sâm, biến mất trong nháy mắt.
Hàn Sâm sững người, phát hiện trên đầu mình mọc ra một sợi tóc màu xám tro, chính là sợi tơ vừa rồi.
Song khác với trước đó, lúc này sợi tơ dường như tâm ý tương thông với Hàn Sâm, nghe theo tâm niệm của Hàn Sâm mà động đậy, có thể tự động biến đài biến ngắn, giống như vật sống vậy.
“Đây rốt cuộc là thứ gì vậy?” Hàn Sâm hoài nghi nhìn Linh Lung.
Linh Lung đáp: “Đây là dị bảo Ám Vực Ti, dùng tinh túy vân ti trong hồ Ám Giới để luyện chế thành, không có phẩm cấp, bản thân cũng không có tính công kích gì, độ bền không cao, người bình thường có thể tiện tay kéo đứt được. Nhưng nó lại là thứ duy nhất có thể tiến vào trong hồ Ám Giới mà trở về được, ngươi hãy điều khiển nó thả câu trong hồ Ám Giới đi.”
“Ta dùng cái gì làm mồi câu đây?” Hàn Sâm cảm thấy hơi bất mãn, Linh Lung không chịu nói hết một lần gì cả.
“Không cần mồi câu, gen của ngươi đã dung nhập vào trong Ám Vực Ti, trên mình nó sẽ có khí tức của ngươi, loại khí tức này chính là mồi câu.”
Dừng một lát, Linh Lung lại nói thêm: “Ta có vài việc cần xử lý, phải ra ngoài một chuyến. Trước khi ta trở về, ngươi hãy thả câu ở nơi này, không thể rời khỏi đây quá xa. Ở đây nhiều dị chủng mạnh lắm, chúng không dám tới gần hồ Ám Giới, cho nên chỉ có bên hồ là an toàn.”
“Bảo Nhi cũng muốn thả câu.” Bảo Nhi mở to mắt nhìn Linh Lung nói.
“Giờ chỉ có một cuộn Ám Vực Ti này thôi. Lần sau ta sẽ tìm cho ngươi cuộn khác.” Linh Lung trả lời Bảo Nhi xong, không đợi Hàn Sâm nói gì đã sử dụng tinh không đại na di rời đi.
Hàn Sâm động tâm niệm, sợi tóc mà Ám Vực Ti biến thành tự động rơi vào tay hắn, không cần Hàn Sâm động thủ ném ra, sợi Ám Vực Ti đã tự động biến dài, kéo về phía hồ Ám Giới.
“Liệu có câu được thứ gì thật không nhỉ?” Nhìn sợi Ám Vực Tỉ rơi vào hồ Ám Giới mãi không nhúc nhích, Hàn Sâm cảm thấy nghi ngờ sâu sắc.
Hết chương 2647.
Bạn cần đăng nhập để bình luận