Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3346. Tái nhập phàm trân

Bịch!
Hàn Sâm cảm thấy cả người như bị một lực lượng vô hình bắn ra ngoài, lập tức tách ra khỏi cơ thể của Binh Thánh Linh, bị một lực lượng hút đi.
“Vẫn chưa được sao?” Trong lòng Hàn Sâm thấy vô cùng thất vọng, hắn đã giấu vào rồi mình vào trong linh hồn của Binh Thánh Linh rồi mà vẫn bị bắn ra ngoài.
Đợi khi lực hút này biến mất, Hàn Sâm sử dụng Động Huyền Khí Tràng quét bốn phía thì phát hiện, hắn cũng có không rơi xuống Binh Nhẫn Thiên, cảnh tượng bốn phía rõ ràng không phải bên trong Binh Nhẫn Thiên.
“Nơi này là…” Đợi sau khi Hàn Sâm hoàn toàn thấy rõ cảnh tượng nơi này thì sắc mặt chợt trở nên cổ quái.
“Phàm Trần Thiên?” Hàn Sâm cũng chẳng thấy xa lạ gì với tinh không của nơi này, rõ ràng nơi này là Phàm Trần Thiên mà hắn đã từng chiến đấu đối với Táng Đạo Thiên, hơn nữa trên bia gen cũng đã biểu thị, Phàm Trần Thiên đã có chủ, chính là phó hội trưởng của hội Thần Loạn Táng Đạo Thiên.
Cảm nhận được lực lượng của Phàm Trần Thiên áp chế còn mạnh hơn lần trước khi hắn tới không biết gấp bao nhiêu lần. Lúc hắn với tiến vào thì vẫn có thể sử dụng được chút lực lượng, nhưng mà khi rơi xuống mặt đất thì lực lượng trên người bỗng mất hết, đến thân thể hóa thành giản kim loại cũng khôi phục về nguyên hình, cả người hắn không vận chuyển được chút lực lượng nào, cứ như thể là phàm phu tục tử vậy.
“Sao lại rơi xuống chỗ này? Phàm Trần Thiên đã có chủ, theo lý thì không thể nào cho sinh vật từ bên ngoài tiến vào nữa mới đúng.” Hàn Sâm cảm thấy đại sự không ổn, hắn và Táng Đạo Thiên vốn đã có thù oán, giờ đây Táng Đạo Thiên còn trở thành chủ của Phàm Trần Thiên, mà lực lượng quy tắc của Phàm Trần Thiên lại tăng lên một mảng lớn, làm hắn giống như phàm phu tục tử. Nếu là bị Táng Đạo Thiên phát hiện hắn ở chỗ này thì chắc chắn rất khó thoát khỏi cái chết.
“Rơi xuống đâu không được, mà cứ rơi xuống cái nơi này.” Hàn Sâm phủi mông từ dưới đất đứng dậy, hắn vừa ngẩng đầu lên thì nghệt ra luôn.
Ở trước mặt hắn cách đó không xa, một con kim sắc cự điểu đang lạnh lùng theo dõi hắn, đôi mắt điểu ấy sắc bén khôn cùng.
Hàn Sâm chợt thấy thót tim, con kim sắc cự điểu đó hắn chẳng lạ gì. Lúc trước Tam Thập Tam Thiên mới vừa khôi phục, con kim sắc cự điểu này là con xông vào Tam Thập Tam Thiên đầu tiên, không ngờ nó lại xông vào bên trong Phàm Trần Thiên.
Nhưng Phàm Trần Thiên đã có Táng Đạo Thiên là chủ nên hiển nhiên là nó cũng thất bại, nhưng là không biết tại sao lại không chết, hay là Táng Đạo Thiên tha cho nó một mạng.
Lúc này kim sắc cự điểu đứng trên đỉnh một cây đại thụ đầy lạnh lùng, thân hình của nó cũng không khổng lồ như trước, chỉ cao hơn một người, lông vũ toàn thân như được đúc thành từ hoàng kim, vừa nhìn là biết đồ phi phàm.
Nhưng Hàn Sâm lại chợt nghĩ: “Mặc dù con kim sắc cự điểu này lợi hại, nhưng đến cả ta cũng bị lực lượng của Phàm Trần Thiên áp chế, thì hiển nhiên nó cũng phải không ngoại lệ.”
“Chẳng hay Điểu huynh tên họ là gì?” Hàn Sâm nở một nụ cười, nói với kim sắc cự điểu.
“Ta là Kim Sí Đại Bàng, không phải là điểu huynh gì gì đó.” Kim sắc cự điểu lạnh lùng nói.
“Trên cõi đời này vẫn còn Kim Sí Đại Bàng ư?” Hàn Sâm nhìn kim sắc cự điểu với vẻ kinh ngạc, Tiểu Hồng Điểu mà hắn kiếm được cũng có huyết mạch của Bàng, nhưng không phải Kim Sí Đại Bàng, mà là huyết mạch của Côn Bằng.
Cho dù là thế thì nó cũng chỉ là hỗn huyết mà thôi, nhưng hỗn huyết của Tiểu Hồng Điểu cũng ghê gớm lắm, một loại huyết mạch khác của nó là huyết mạch của Phượng Hoàng.
Hậu duệ hỗn huyết của Phượng Hoàng và Côn Bằng, tương lai trưởng thành thì chắc chắn sẽ không yếu hơn Phượng Hoàng và Đại Bàng.
Kim Sí Đại Bàng không nói gì, nhưng nó lại nhìn chằm chằm Hàn Sâm với ánh mắt lạnh lùng, Hàn Sâm có thể cảm giác được tụ thế để bộc phát, bất cứ lúc nào cũng có thể tung ra một kích trí mạng với hắn từ trong khí thế của nó.
Nhưng thật đáng tiếc, lực lượng của Kim Sí Đại Bàng rõ ràng cũng bị lực lượng của Phàm Trần Thiên áp chế, nếu không nó chẳng cần tụ thế làm gì, tung bừa một kích là cũng đủ để hủy diệt thiên địa rồi.
“Nếu hiện giờ ta và con Kim Sí Đại Bàng kia đều là kẻ phàm tục, không thể sử dụng lực lượng, thế thì chẳng phải đây là cơ hội tốt nhất để ta giết chết nó hay sao?” Trong lòng Hàn Sâm cũng dấy lên sát ý.
Tỷ lệ Phá Giới của Kim Sí Đại Bàng rõ ràng hơn chín mươi phần trăm, có thể nhìn ra được từ việc nó có thể phá vỡ được bức tường cản trở vô hình của Tam Thập Tam Thiên một cách dễ dàng.
Nếu là ở bên ngoài, Hàn Sâm muốn giết nó là chuyện không dễ, nhưng mà ở bên trong Phàm Trần Thiên này, cả hai đều biến thành phàm thể, đối với Hàn Sâm luôn am hiểu đánh giết nhờ thân thể thì lại là một chuyện tốt.
Kim Sí Đại Bàng hiển nhiên có ý giống vậy, nó đang đánh giá Hàn Sâm, cho dù thân thể không thể sử dụng lực lượng vượt xa thường quy, nhưng khí chất và ý cảnh trên người Hàn Sâm lại không phai mờ được, Kim Sí Đại Bàng cũng nhìn ra Hàn Sâm không phải một nhân vật dễ đối phó, cho nên mới không ra tay luôn.
Một người một bàng nhìn nhau hồi lâu, rồi bỗng cùng lúc chuyển động, hai cánh của Kim Sí Đại Bàng giang ra dài tới bảy, tám mét, nó vỗ cánh xông tới nhanh như một tia chớp vàng.
Nếu là lúc trước, khi người Kim Sí Đại Bàng lao tới thì không gian đã bị lực lượng của nó xé rách.
Nhưng mà ở bên trong Phàm Trần Thiên này, nó chẳng khác gì một con phàm điểu, buộc phải mượn lực lượng của thân thể thì mới đánh chết được Hàn Sâm.
Hàn Sâm tung người nhảy lên, nhưng cũng chỉ cao được có hai mét, mà đó cũng là nhờ cơ thể của hắn quá mạnh, chứ nhân loại bình thường mà có thể nhảy lên được một mét ở nơi này thì đã được coi là siêu nhân rồi.
‘Thoáng giao kích với Kim Sí Đại Bàng vọt tới từ trên không, người hắn ở trên không trung nhanh nhẹn lượn đường vòng cung như một con chim, tránh đi móng nhọn của Kim Sí Đại Bàng, song tung một chân đá vào lưng nó, đạp Kim Sí Đại Bàng ngã gục, cắm đầu xuống đất luôn.
Hàn Sâm không chút do dự, bổ xuống một chân từ trên không giống như chiến rìu.
Kim Sí Đại Bàng phản ứng cũng không chậm, vừa va vào mặt đất thì hai cánh đã thu lại, như con lật đật lười lăn lăn, tránh đi một cước đó của Hàn Sâm, cánh chim giống như lưỡi đao quét ngang, cắt về phía bắp đùi còn chưa chạm đất của Hàn Sâm.
Chân của Hàn Sâm không hạ xuống đất, phần eo cố phát lực, hai tay ấn lên cánh chim, làm một chiêu linh hầu lật người, mượn lực lại bay lên trời, cưỡi lên lưng của Kim Sí Đại Bàng.
Một người một chim lập tức đánh lộn lại vào nhau, nếu bị người của hai đại vũ trụ chính phản thấy thì chắc chắn sẽ không tin cảnh tượng này là hai sinh vật khủng bố quét ngang đại vũ trụ đang chiến đấu với nhau, đây rõ ràng là hai tên du thủ du thực đang đánh nhau mà.
Bịch! Hàn Sâm tung một quyền đánh vào mặt của Kim Sí Đại Bàng, đánh mạnh tới mức nó phải phun điểu huyết màu vàng ra.
Kim Sí Đại Bàng cũng nghiêm túc, hai cánh bao trùm lấy người Hàn Sâm, lăn một cái hất Hàn Sâm té ra đất.
Hai tay của Hàn Sâm nắm chặt lấy lông mịn trên cổ của Kim Sí Đại Bàng, Hàn Sâm bị ném xuống thế là cũng vặt luôn hai nắm lông trên cổ Kim Sí Đại Bàng.
“AI” Hàn Sâm và Kim Sí Đại Bàng đồng thời kêu lên thảm thiết, Hàn Sâm bị ngã lưng đập mạnh xuống như muốn gấy tới nơi, còn con Kim Sí Đại Bàng kia thì lông chim bị nhổ, đau thấu tim gan.
Kêu thì kêu nhưng Hàn Sâm vẫn xoay người, lấy lưng làm điểm tựa, hai chân đạp mạnh về phía bụng của Kim Sí Đại Bàng.
Kim Sí Đại Bàng phản ứng cũng không chậm, hai móng vuốt đón lấy hai chân của Hàn Sâm, đồng thời hai cánh vung về phía cổ hàn Sâm nhanh sắc như lưỡi dao gió.
Một người một chim đại chiến, lông chim và mảnh áo rách bay đầy trời, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng kêu thảm thiết, ngươi một quyền ta một cánh, từng quyền đánh vào da thịt, cánh cứ vung là thấy máu, cũng không nhìn ra được là bên nào chiếm thượng phong.
Hết chương 3346.
Bạn cần đăng nhập để bình luận