Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 477: Huyết Tinh Thể

Sau khi Kỷ Yên Nhiên nhìn thấy những tinh thể màu xanh biếc đó, liền tiếng nói đều nhỏ hơn rất nhiều.
- Ở đây thậm chí có cả tinh hạch mẫu sào, đoạn đường này sao có thể đi qua được?
Kỷ Yên Nhiên nhìn rồi nói với Lý Minh Đường.
- Cho nên mới cần mọi người hợp tác cùng nhau.
Lý Minh Đường nói.
Hàn Sâm không biết những tinh hạch màu xanh lá đó làm được cái gì, cho nên cũng không nói gì, chỉ ở bên cạnh nghe, sau khi nghe trong chốc lát, rốt cuộc đã hiểu vì sao mà Lý Minh Đường và Vương Hầu không thể đi qua.
Những tinh hạch màu xanh lá giống như đèn treo thủy tinh kia tên là “tinh hạch mẫu sào”, bên trong dựng dục ra rất nhiều tinh hạch nhỏ, tinh hạch mẫu sào vô cùng mẫn cảm đối với không khí lưu động, nếu như xung quanh có không khí lưu động, tinh hạch nhỏ ở bên trong sẽ chui ra, giống như là mưa đá vậy.
Nhưng mà những tinh hạch nhỏ kia còn đáng sợ hơn mưa đá gấp trăm ngàn lần, trên thân mọc đầy gai nhọn hoắt, nếu như dính lên trên người, gai nhọn đâm vào trong da sẽ lập tức hút sạch máu của người bị dính phải.
Siêu Cấp Kim Cương Thể của Lý Minh Đường cũng không chống đỡ nổi những tinh hạch nhỏ đó, muốn đi qua tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.
Muốn sử dụng thú hồn phi hành từ phía trên đi qua, nhất định sẽ kinh động tới tinh hạch mẫu sào, biện pháp duy nhất là từ từ đi qua cầu tinh thể, giảm bớt biên độ lưu động không khí, mới có thể không kinh động tới sào huyệt.
Nhưng điều phiền toái chính là cho dù đi qua cầu tinh thể, nhưng chỉ cần người di động, liền sẽ có không khí lưu động, vẫn xúc động tới tinh hạch mẫu sào.
Vạn nhất xúc động tinh hạch mẫu sào, đến lúc đó cần phải có ba người hợp tác mới có thể miễn không bị những tinh hạch nhỏ kia hút máu.
Lý Minh Đường dạy phương pháp ứng phó với những tinh hạch nhỏ kia cho Hàn Sâm và Kỷ Yên Nhiên, ba người cách nhau một khoảng, trước sau từ từ đi lên cây cầu tinh thể.
Không ai dám đi quá nhanh, ba người giống như một bộ phim quay chậm, dịch chuyển từng chút một về phía trước, sợ kinh động đến tinh hạch mẫu sào ở phía trên.
Nguyên bản Lý Minh Đường cho rằng không thể nào không xúc động đến mẫu sào được, nhưng mà ba người chậm rãi đi ở trên cầu tinh thể, tinh hạch mẫu sào ở phía trên lại không hề bị kinh động.
- Kỳ quái thật?
Ngay cả Lý Minh Đường cũng cau mày lên, không biết tại sao tinh hạch mẫu sào lại không bị xúc động.
Vừa rồi Lý Minh Đường cùng Vương Hầu đi qua, đi không được bao xa liền xúc động một cái mẫu sào, kết quả hai người đành phải chia ra chạy, lấy thực lực của Lý Minh Đường thì trên người vẫn bị thương vài chỗ.
- Có thể không xúc động chúng đương nhiên là tốt nhất, chúng ta đi vào thôi.
Lý Minh Đường nói xong liền đi đến tòa thành.
Hàn Sâm và Kỷ Yên Nhiên cũng đi theo, nhưng mà đều bảo trì một khoảng cách với Lý Minh Đường, lúc trước Lý Minh Đường cần bọn họ để vượt qua cây cầu tinh thể, nhưng mà hiện tại mẫu sào không bị xúc động, Lý Minh Đường chưa hẳn đã cần bọn họ.
Hàn Sâm cảnh giác đi theo Lý Minh Đường về phía tòa thành kia, cánh của tòa thành kia nửa mở, sau khi đi vào lập tức có chút trợn tròn mắt.
Chỉ thấy ở bên trong lâu đài cổ to lớn có rất nhiều thi thể ngổn ngang lộn xộn, những thi thể này thoạt nhìn rất sống động, vậy mà không có một chút dấu hiệu khô héo nào, thoạt nhìn không khác gì người sống cả.
Thế nhưng mà nhìn kỹ sẽ để dàng phát hiện ra được đây là người chết.
Lý Minh Đường nhìn thấy những người chết kia lại tỏ ra vẻ kích động, ánh mắt nhanh chóng tìm kiếm thứ gì trong đám người chết, cuối cùng ánh mắt rơi lên trên thi thể của một người trung niên, trong mắt lập tức lộ ra vẻ mừng như điên.
Chỉ là mặc dù Lý Minh Đường rất vui mừng, nhưng vẫn không dám đi qua, con mắt vẫn còn đang quan sát bốn phía.
Những người kia sẽ không vô duyên vô cớ chết ở chỗ này, ở trên người bọn họ không nhìn thấy vết thương nào, mỗi người hoặc ngồi hoặc đứng chết ở đó, cũng không có dấu vết chống cự hay giãy dụa gì.
Thế nhưng những người này cứ thế chết đi, Lý Minh Đường không rõ rốt cuộc bọn họ chết như thế nào, tại sao đã chết lâu như vậy rồi mà thân thể vẫn còn bảo trì trạng thái khi còn sống, hoàn toàn không có dấu hiệu bị mục nát, ngay lập tức Lý Minh Đường không dám manh động.
Hàn Sâm và Kỷ Yên Nhiên lại càng không dám đi qua, đang muốn hỏi Lý Minh Đường một chút xem đã xảy ra chuyện gì, lại đột nhiên nhìn thấy ở trong một kiến trúc trong pháo đài cổ, vậy mà có một người đi ra.
Nhìn kỹ thì người kia chính là Vương Hầu, sắc mặt của Lý Minh Đường lập tức thay đổi, đi tới hỏi Vương Hầu:
- Cậu đi tới đây lúc nào? Có phát hiện gì không?
Vương Hầu lại mỉm cười, xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay có một tinh thể màu máu lớn cỡ quả trứng bồ câu:
- Sau khi thất lạc với anh, tôi chỉ dạo qua một vòng liền đã đi tới đây, đồ đạc tôi cũng tìm được rồi.
- Tốt tốt, nhanh đưa thứ đó cho tôi.
Lý Minh Đường nhìn thấy tinh thể màu máu kia, lập tức lộ ra vẻ mừng như điên, trong mắt tràn đầy cuồng nhiệt, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào tinh thể màu máu kia.
- Được.
Vương Hầu đi từ từ về phía Lý Minh Đường, rất nhanh đã đưa tinh thể trong tay tới trước mặt Lý Minh Đường.
Lý Minh Đường vui mừng quá đỗi, thò tay phải ra bắt lấy tinh thể trong tay Vương Hầu, ai ngờ Vương Hầu lại lật bàn tay một cái, lúc Lý Minh Đường cầm tinh thể, một quyền đánh lên trên lồng ngực Lý Minh Đường.
Lý Minh Đường đã sớm có đề phòng, trong nháy mắt lúc Vương Hầu xuất thủ, thân thể Lý Minh Đường liền biến thành kim sắc, một quyền của Vương Hầu đánh lên trên ngực ông ta, vậy mà phát ra tiếng sắt thép va chạm.
- Vương Hầu, cậu nên biết, cậu không thể tổn thương Siêu Cấp Kim Cương Thể của tôi được.
Lý Minh Đường lạnh mặt quát.
- Thật sao?
Vương Hầu lại cười lạnh, đột nhiên lấy một quả lựu đạn ném ra ngoài.
Nhưng mà Vương Hầu cũng không quăng lựu đạn về phía Lý Minh Đường hay bọn Hàn Sâm, mà là quăng về phía bên ngoài tòa thành.
Chỉ nghe bên ngoài truyền đến khí lưu chấn động mãnh liệt cùng tiếng nổ mạnh, sắc mặt của Hàn Sâm lập tức thay đổi, những mẫu sào trên đỉnh động cơ hồ đồng thời nổ tung ra, tinh hạch nhỏ màu xanh lá rơi xuống giống như bão cát.
Rất nhanh, tinh hạch nhỏ như bầy châu chấu che khuất bầu trời lao thẳng đến chỗ bọn họ, hoàn toàn không cho bọn họ thời gian phản ứng.
- Đều đi chết đi.
Vương Hầu lạnh lùng nhìn ba người bọn Lý Minh Đường, mà những tinh hạch nhỏ kia vậy mà lách qua thân thể của y, căn bản không bám vào người y.
Sắc mặt của Lý Minh Đường đại biến, muốn chạy trốn nhưng đã không kịp nữa rồi, tinh hạch nhỏ màu xanh lá đầy trời dính lên trên người của ông ta, Siêu Cấp Kim Cương Thể của ông ta cũng không ngăn cản nổi, hai tay liều mạng vung vẩy cũng không đánh nát được bao nhiêu, rất nhanh toàn thân đã bị tinh hạch nhỏ màu xanh lá dính đầy, giống như một người bị ong mật bu đầy vậy.
Sau khi những tinh hạch nhỏ màu xanh lá đó dính lên trên người y, rất nhanh đã biến thành màu đỏ như máu, hiển nhiên là máu từ trong thân thể Lý Minh Đường rút ra.
Lý Minh Đường phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, liều mạng phủi tinh hạch nhỏ trên người xuống, nhưng căn bản không có ích lợi gì, càng ngày càng nhiều tinh hạch nhỏ dính lên trên người ông ta.
Sắc mặt của Hàn Sâm và Kỷ Yên Nhiên đều trắng bệch, nghĩ lần này mình chết chắc rồi, liền Siêu Cấp Kim Cương Thể của Lý Minh Đường cũng không đỡ nổi, bọn họ càng không có khả năng sống sót.
Thế nhưng mà ai ngờ sau khi những tinh hạch nhỏ đó bay tới, vậy mà lại bay vòng qua bọn họ, căn bản không hề tiếp xúc với thân thể của bọn họ, lập tức khiến cho hai người vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
- Ồ.
Vương Hầu nhìn thấy loại tình huống này, hơi kinh ngạc đánh giá hai người.
- Cũng được, để tao tự mình tiễn chúng mày lên đường đi.
Vương Hầu trực tiếp triệu hoán ra thanh kiếm thú hồn màu vàng, trực tiếp đi tới chỗ Hàn Sâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận