Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 672: Long Tượng Kích

Sáu mũi tên lông vũ quạ đen phun tới mặt Băng Sương Cự Hùng, Băng Sương Cự Hùng muốn né tránh các bộ vị quan trọng như con mắt, nhưng mà khoảng cách thật sự là quá gần, không thể hoàn toàn né tránh, có một mũi tên hung hăng cắm ở phía dưới mắt của nó, máu tươi lập tức chảy ra.
Băng Sương Cự Hùng lập tức nổi giận, cả thân thể dựng đứng lên, băng sương chi khí trên người tỏa ra mãnh liệt, hung hăng chụp về phía Hàn Sâm.
Hàn Sâm thu Khổng Tước Liên Nỗ lại, thân hình bay ra tránh khỏi đòn đánh của Băng Sương Cự Hùng, thân thể trực tiếp lăng không nhảy lên, triệu hồi ra Xích Diễm Bạo Long Đột, đập xuống đầu Băng Sương Cự Hùng.
Bành!
Ngọn lửa bắn ra bốn phía, máu tươi bắn tung tóe, đầu Băng Sương Cự Hùng đã bị Hàn Sâm chém ra một vết thương cháy đen thật dài.
Rống!!!
Nhưng mà bị tổn thương như vậy, hiển nhiên còn chưa đủ để lấy mạng Băng Sương Cự Hùng, ngược lại càng kích thích hung tính của nó, điên cuồng nhào tới Hàn Sâm, đôi hùng trảo to lớn muốn ôm chặt lấy Hàn Sâm, động tác nhanh đến thần kỳ.
Thân hình Hàn Sâm liên tục chớp động, vất vả lắm mới né được Băng Sương Cự Hùng tấn công, cánh tay chỉ bị sượt một chút, lập tức đã rách ra một vết thương dài, máu tươi xuyên thấu qua áo giáp chảy ra.
Hàn Sâm mau chóng lui về phía sau, Băng Sương Cự Hùng lập tức đuổi theo.
Cũng chỉ có Hàn Sâm không sợ băng sương hàn khí kia, nếu đổi là Vương Vũ Hàng, chỉ sợ sớm đã bị chơi chết rồi.
- Con gấu ngu, bên này!
Vương Vũ Hàng đã chạy xa, sau khi trên người khá hơn một chút, nhìn thấy Hàn Sâm đã tràn đầy nguy cơ, lại tiếp tục trêu chọc Băng Sương Cự Hùng.
Một chiêu này của y đúng là bách phá bách trúng, Băng Sương Cự Hùng thống hận Hàn Sâm như vậy, lại vẫn bị y hấp dẫn, giống như Vương Vũ Hàng có mối hận giết cha cướp vợ với nó vậy.
Hàn Sâm biết tiếp tục như vậy sẽ không giết được Băng Sương Cự Hùng, Xích Diễm Bạo Long Đột đã đủ mạnh, có thể xé rách thân thể của Băng Sương Cự Hùng, hiện tại không đủ mạnh chính là lực lượng của Hàn Sâm, tố chất thân thể kém hơi nhiều, không có cách nào cho Băng Sương Cự Hùng một đòn chí mạng.
Hàn Sâm biết đã đến lúc mình phải quyết đoán, không nói hai lời trực tiếp vọt tới Băng Sương Cự Hùng, đồng thời vận chuyển Động Huyền Kinh, mô phỏng khí tức lưu chuyển của Cốt Tượng.
Một luồng lực lượng như hồng hoang Cự Tượng gia trì ở trên người Hàn Sâm, khiến cho thân thể Hàn Sâm cơ hồ sắp nổ tung, có loại cảm giác thân thể bị bành trướng kỳ dị không khống chế nổi lực lượng kia, sức mạnh muốn vọt ra phá nát cơ thể.
Vương Vũ Hàng ở phía trước liều mạng chạy, Lý Luân cũng giúp đỡ bắn tên kiềm chế, nhưng mà đối với Băng Sương Cự Hùng vốn đã nổi giận, tác dụng cũng không lớn, mắt thấy Băng Sương Cự Hùng đã sắp bổ nhào tới Vương Vũ Hàng rồi.
Lực lượng trong cơ thể Hàn Sâm đã đạt tới cực hạn, trong xương thịt tựa hồ như đều có âm thanh rung động lắc lư giống như tiếng rống, thừa dịp toàn bộ tinh thần của Băng Sương Cự Hùng đều tập trung ở trên người Vương Vũ Hàng, mạnh mẽ nhảy lên một cái, hai tay nắm Bạo Long Đột cao cao vung lên, sau đó thuận thế toàn lực bổ xuống, lực lượng kinh khủng trong thân thể kia cũng theo một đòn này tuôn ra.
Liền không gian cũng giống như bị một đòn vô cùng cuồng bạo này xé rách, phát ra âm thanh vù vù kỳ quái.
Bành!
Bạo Long Đột mang theo lửa nóng hừng hực, hung hăng nện lên trên đầu Băng Sương Cự Hùng, phát ra một tiếng tiếng sắt thép va chạm trầm muộn, cứ thế đập đầu Băng Sương Cự Hùng lõm xuống một mảng lớn, Xích Diễm thiêu đốt đám da lông màu trắng trên đỉnh đầu nó, hóa thành than cốc.
Sau khi Hàn Sâm đánh ra một đòn, không nói hai lời triệu hồi ra cánh trực tiếp bay vút lên trời, sau một đòn này, thể lực của hắn đã tiêu hao nghiêm trọng, nếu như con Băng Sương Cự Hùng kia không chết tiến hành phản kích, chỉ sợ là hắn liền khí lực né tránh phản kích cũng không còn.
Hàn Sâm bay lên trên không trung, thấy con Băng Sương Cự Hùng kia ngừng lại, máu tươi từ vết lõm xương cốt cháy đen trên đỉnh đầu chảy ra, thân hình có chút lay động.
Rống!!!
Băng Sương Cự Hùng đột nhiên phát ra một tiếng gấu rống làm bọn Hàn Sâm giật nảy mình.
Thế nhưng mà tiếp đó, con Băng Sương Cự Hùng kia vậy mà quay người bỏ chạy.
Trong lòng Hàn Sâm mừng như điên, biết Long Tượng Kích đã đánh Băng Sương Cự Hùng trọng thương, nếu không nó không có khả năng đào tẩu.
- Đuổi theo nó, đừng để cho nó chạy.
Hàn Sâm ở trên không trung kêu lên, đồng thời vỗ hai cánh ở trên không trung đuổi theo Băng Sương Cự Hùng.
Trên người có một luồng cảm giác suy yếu truyền đến, khiến cho Hàn Sâm tạm thời không thể tiếp tục công kích Băng Sương Cự Hùng, may là thú hồn phi hành không cần dựa vào sức mạnh của bản thân Hàn Sâm, nếu không hiện tại hắn đã không đuổi kịp Băng Sương Cự Hùng.
Vương Vũ Hàng cùng Lý Luân đều xông tới, vây công con Băng Sương Cự Hùng đang trốn chạy kia, nhưng nhìn vào thì hiệu quả cũng không hề tốt đẹp gì, bọn họ không có vũ khí thú hồn siêu cấp thần huyết, ngay cả da lông của con Băng Sương Cự Hùng kia đều không xé rách được.
Thế nhưng mà đầu của Băng Sương Cự Hùng bị trọng thương, có lẽ đại não đã xảy ra vấn đề, vậy mà không chui vào trong biển rộng, ngược lại còn chạy như điên về phía băng nguyên bên kia, mặc dù động tác vẫn rất nhanh, nhưng hiển nhiên đã có chút lung la lung lay.
- Đánh vào vết thương trên đỉnh đầu nó.
Một mũi tên của Lý Luân bắn trúng chỗ lõm do Hàn Sâm dùng Long Tượng Kích đập ra, nhất thời làm cho máu tươi ở trong vết thương rỉ ra thêm, Băng Sương Cự Hùng cũng phát ra một tiếng rên.
Vương Vũ Hàng mạnh mẽ muốn xông lên, nhưng mà trong tay y cũng chỉ có một thanh kiếm cổ mà thôi, căn bản không đến gần Băng Sương Cự Hùng được.
Băng Sương Cự Hùng bị đau càng chạy càng nhanh, ba người ở phía sau liều mạng truy đuổi, thậm chí còn có chút cảm giác đuổi không kịp.
May mắn đầu óc Băng Sương Cự Hùng bị trọng thương, thoạt nhìn cũng không còn dùng tốt, cũng không phân biệt phương hướng liền hướng lấy một phương hướng chạy như điên, ba người cũng không khó truy ra.
Băng Sương Cự Hùng bị thương nặng như thế, lại chạy thẳng tới bên trên băng nguyên, vẫn còn tiếp tục chạy như điên, nhưng mà tốc độ đã giảm bớt.
- Tránh ra, tránh hết ra.
Lý Luân cưỡi tọa kỵ đi ở phía trước, kêu to với nhân loại ở trên băng nguyên, để cho bọn họ né tránh ra, không nên ngăn cản đường đi của Băng Sương Cự Hùng, miễn cho bị tai bay vạ gió.
Đại đa số người cũng đã tránh ra, nhưng lại có một đội người nhìn thấy Băng Sương Cự Hùng xông lại, chẳng những không tránh ra, ngược lại còn mau chóng chạy tới đón đầu Băng Sương Cự Hùng.
- Dựa vào cái gì mà tránh ra? Quy củ ở Tí Hộ Sở, ai giết được thì chính là của người đó, dựa vào cái gì mà Lý Luân anh có thể giết, lại không cho chúng tôi giết?
Người nọ lớn tiếng nói.
Lý Luân nhìn thoáng qua người kia, lại chính là thủ hạ của Tề Tu Văn ở Quân Đoàn Hắc Thần, mặc dù cùng thuộc Nữ Thần Tí Hộ Sở của Hàn Sâm, nhưng mà giữa bốn đại quân đoàn đều hoạt động độc lập, Lý Luân cũng không thể ra lệnh được cho những người của Quân Đoàn Hắc Thần đó.
Sau khi những người kia xông lên, bên cạnh cũng có rất nhiều người tỉnh ngộ lại, nhao nhao xông lên muốn kiếm chác, đều tưởng rằng bọn Lý Luân đang săn giết sinh vật thần huyết, hiện tại thoạt nhìn thì con sinh vật thần huyết này đã bị trọng thương, bọn họ đi lên đánh hôi, nói không chừng còn có thể nhặt được một cái thú hồn.
Lúc Hàn Sâm bay đến đây muốn ngăn cản thì đã có chút không còn kịp nữa rồi, mắt thấy một đám người xông tới, sau đó con Băng Sương Cự Hùng kia điên cuồng rống lên một tiếng, vòng băng sương trên người tỏa ra, trực tiếp đông cứng mấy người ở phụ cận.
Người lợi hại nhất trong số những người này cũng chỉ có tố chất thân thể vượt 100, liền khóa gen đều chưa mở ra, sao có thể chống đỡ được băng sương chi khí của Băng Sương Cự Hùng.
Một cái tát vỗ xuống, lập tức máu chảy thành sông, vài người trực tiếp bị chụp chết, thân thể không có một cái nào hoàn chỉnh, chân cụt tay đứt bắn khắp nơi, nội tạng chảy ra đầy đất, có một người còn trực tiếp bị Băng Sương Cự Hùng giẫm thành thịt nát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận