Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 825: Đáng Chết

OÀ..ÀNH!
Thân thể của Ngọc Già Lam đã phá vỡ không gian, trực tiếp đột phá tốc độ âm thanh, lập tức đã đến trước mặt Hoàng Tiêu, một bàn tay chộp tới đầu Hoàng Tiêu.
Hoàng Tiêu muốn tránh né đã không còn kịp nữa rồi, không biết là Ngọc Già Lam sử dụng bí pháp gì, khiến cho tốc độ trong nháy mắt tăng lên tới trình độ vô cùng đáng sợ, nguyên bản Hoàng Tiêu còn có thể có qua có lại với Ngọc Già Lam, tốc độ đã hoàn toàn không theo kịp Ngọc Già Lam nữa.
Hoàng Tiêu cắn răng một cái, kim quang trên người đại phóng, trên nắm tay càng là kim mang sáng chói, trực tiếp đánh ra.
Một quyền này không phải đánh về phía tay của Ngọc Già Lam, mà trực tiếp đánh tới bộ ngực của y, dĩ nhiên là dùng giết để chặn giết, muốn cùng Ngọc Già Lam liều sinh tử.
- Hoàng Tiêu làm tốt lắm.
Bọn Hàn Sâm đều khâm phục huyết tính của Hoàng Tiêu.
Tốc độ cùng lực lượng của Hoàng Tiêu rõ ràng không bằng Ngọc Già Lam triệt để bạo phát, nếu y áp dụng thế thủ, như vậy thì sẽ thua không nghi ngờ, sợ rằng cơ hội phản kích cũng không có.
Hiển nhiên là Hoàng Tiêu vô cùng hiểu rõ việc này, cho nên y không áp dụng thủ thế ở dưới đòn công kích như vậy, ngược lại ở dưới tình huống biết rõ lực lượng cùng tốc độ không bằng Ngọc Già Lam, liền áp dụng chiến pháp mạng đổi mạng.
Đương nhiên, đó cũng không phải là ngốc nghếch chịu chết, Hoàng Tiêu mặc kệ là đối với tận dụng thời cơ, hay là đối với tự thân khống chế, đều đã đạt tới đỉnh cao, mới có thể cùng Ngọc Già Lam đồng thời đánh trúng lẫn nhau, mà y có Kim Phật Công hộ thể, cho dù lực lượng của Ngọc Già Lam mạnh hơn một chút, y cũng có cơ hội liều lưỡng bại câu thương.
Mặc dù tỷ lệ mình bị thương nặng thậm chí là tử vong cao hơn một chút, nhưng mà Hoàng Tiêu vẫn làm ra lựa chọn như vậy, không hề lộ ra vẻ sợ hãi, liền Hàn Sâm đều không thể không kính nể.
Tất cả mọi người đểu mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào quả đấm của Hoàng Tiêu cùng Ngọc Già Lam, khẩn trương đợi kết quả xuất hiện, trong thời gian chớp mắt này, ở trong mắt mọi người lại dài dằng dặc giống như là một thế kỷ vậy.
Đặc biệt là những người lo lắng cho Hoàng Tiêu, tim đều đã nhảy lên tới cổ họng.
Nguyên bản nhân loại Bán Thần cùng Tu La hoàng tộc đang canh giữa ở bên cạnh đối chiến đài, dưới tình huống người của bên mình bị uy hiếp tới tính mạng, đều sẽ xuất thủ cứu trợ.
Nhưng mà hiện tại thắng bại chưa phân, mặc dù đã đến tình trạng vô cùng hung hiểm, bọn họ cũng chỉ có thể tiếp tục nhìn tất cả diễn ra, lại không thể ra tay ngăn cản, nếu có ai xuất thủ, vậy thì đồng nghĩa với việc thừa nhận mình đã thất bại.
Hoàng Tiêu cũng đã quyết tuyệt đến loại tình trạng này, hiện tại lao ra ngăn cản y, để cho y thua trận quyết đấu này, chỉ sợ so với giết y còn khiến y khó chịu hơn.
Bành!
Cơ hồ là đồng thời với quả đấm của Hoàng Tiêu đánh trúng lồng ngực Ngọc Già Lam, thủ chưởng của Ngọc Già Lam cũng vỗ lên trên đỉnh đầu Hoàng Tiêu.
- A!
Hoàng Tiêu kêu thảm một tiếng, thân thể lung la lung lay lui về phía sau, máu tươi bên trong thất khiếu tràn ra, nhận lấy đả kích cực kỳ nghiêm trọng.
Mà Ngọc Già Lam trúng một quyền của y, lại vẫn đứng thẳng như núi, một bước cũng không lui lại, từ trên cao miệt thị nhìn xuống Hoàng Tiêu té lăn ở trên mặt đất.
Nhân loại Bán Thần lập tức xông tới, che chở Hoàng Tiêu, hơn nữa gọi bác sĩ đã sớm chờ ở bên cạnh tới, tiến hành cấp cứu cho Hoàng Tiêu.
Tất cả mọi người đều lo lắng nhìn lên phía trên đài, hi vọng Hoàng Tiêu không có chuyện gì mới tốt.
Thắng thua tất nhiên quan trọng, nhưng mà mạng của Hoàng Tiêu quan trọng hơn, so với thắng thua, bọn họ càng hy vọng Hoàng Tiêu không có chuyện gì.
- Thật xin lỗi, ra tay tựa hồ hơi nặng một chút.
Ngọc Già Lam giống như đang nói xin lỗi, nhưng mà khóe miệng lại lộ ra một tia khinh miệt.
- Các hạ có hảo thủ đoạn, là chúng ta thua.
Nhân loại Bán Thần lạnh lùng liếc nhìn Ngọc Già Lam.
Lâm Phong đứng ở bên cạnh Hàn Sâm mắt lại lộ ra sát cơ, từng chữ từng chữ nói:
- Ngọc Già Lam này quả là đáng chết, nếu tương lai ở trên chiến trường gặp được, tôi nhất định sẽ giết y.
- Xảy ra chuyện gì?
Hàn Sâm nhìn về phía Lâm Phong, hắn hiểu rõ tính tình của Lâm Phong, nếu như chỉ là trong lúc đối chiến bị Tu La tộc đả thương, thậm chí là đánh chết Hoàng Tiêu, y tuyệt đối sẽ không nói loại lời này.
- Tên vương bát đản kia tuyệt đối là đáng chết.
Đường Chân Lưu cũng lộ ra vẻ giận dữ, cơ hồ muốn dùng ánh mắt giết chết Ngọc Già Lam.
- Đến cùng là tình huống như thế nào?
Hàn Sâm nhíu mày hỏi.
- Chúng ta đi xem Hoàng Tiêu thế nào rồi, vừa đi vừa nói.
Lâm Phong nói xong liền đi tới căn phòng nơi Hoàng Tiêu đã được đưa đi trị liệu.
Đường Chân Lưu vừa đi vừa hận hận nói ra:
- Tên hỗn đản Ngọc Già Lam kia đang ăn gian.
- Có ý gì?
Hàn Sâm khẽ nhíu mày, hắn không rõ Đường Chân Lưu có ý gì, hắn vẫn một mực xem đối chiến, nhìn hết sức rõ ràng, Ngọc Già Lam cũng không làm trái với quy tắc, cũng không có sử dụng ra loại vũ khí gì, thực sự là không nhìn ra y ăn gian như thế nào.
- Lão Hàn, cậu không đi lên chiến trường, đối với Tu La tộc không hiểu rõ lắm, Tu La tộc có một loại bí pháp gọi là chú huyết, có thể thông qua việc tiêm vào dòng máu của Tu La cao cấp hơn, từ đó tạm thời cường hóa sức mạnh của bản thân. Tôi cùng lão Lâm đã thấy loại bí pháp này rất nhiều lần, tuyệt đối sẽ không sai, Ngọc Già Lam kia tuyệt đối đã sớm sử dụng bí pháp chú huyết.
Đường Chân Lưu hận hận giải thích rõ.
Khuôn mặt Lâm Phong âm trầm, y là một người rất ít khi tức giận, nhưng mà hiện tại cũng đã động sát cơ, rét căm căm nói:
- Y sử dụng chú huyết thì cũng thôi đi, mỗi người đều dựa vào thủ đoạn, y thắng Hoàng Tiêu không có gì đáng trách, nhưng mà y lại luôn giấu giếm không tuôn ra lực lượng chú huyết, để cho Hoàng Tiêu có hi vọng hư ảo, lúc Hoàng Tiêu liều mạng đánh nhau, mới đột nhiên tuôn ra lực lượng chú huyết, y có chủ tâm xếp đặt muốn giết chết Hoàng Tiêu. Nếu không, ngay từ đầu y đã sử dụng lực lượng chú huyết, Hoàng Tiêu đã sớm thất bại rồi, hơn nữa y cũng đã có vài lần cơ hội có thể làm như thế, cũng sẽ không đi đến một bước này, cũng sẽ không hình thành cục diện như vậy, để cho Bán Thần đều không có cơ hội nhúng tay ngăn cản.
- Đáng chết.
Hàn Sâm nghe xong lời giải thích của bọn họ, lập tức cũng hiểu được, trong lòng cũng đã bùng cháy sát ý.
Hắn cũng nhìn thấy ở thời khắc cuối cùng, Ngọc Già Lam tuôn ra lực lượng không hề tầm thường, hắn còn tưởng rằng đó là Ngọc Già Lam dốc sức liều mạng đánh ra, không nghĩ tới lại có chuyện như vậy.
Lúc bốn người đi vào trong phòng điều trị, các bác sĩ còn ở trong phòng phẫu thuật cứu trị, có một vài người bạn của Hoàng Tiêu đang lo lắng chờ ở bên ngoài.
Lâm Phong nhìn thấy một vị bác sĩ quen, liền tiến lên phía trước lôi kéo đến chỗ không người bên cạnh hỏi:
- Bác sĩ Trần, Hoàng Tiêu thế nào rồi?
Bác sĩ Trần cười khổ nói:
- Nếu như là bị thương ở chỗ khác, dùng kỹ thuật chữa bệnh hiện tại, đổi một bộ phận nội tạng cũng không phải là việc gì khó, nhưng mà Hoàng Tiêu lại bị thương ở bộ phận quan trọng nhất của nhân loại là đại não, chỉ có thể làm trị liệu, hiện tại còn chưa thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm.
Dừng lại một chút, bác sĩ Trần lại nói:
- Một chưởng này đánh quá độc ác, đầu lâu đã vỡ vụn, đầu óc bị hao tổn vô cùng nghiêm trọng, cho dù có thể vượt qua thời kỳ nguy hiểm bảo trụ mạng sống, dưới tình huống thần kinh đã bị hao tổn, cũng sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống sau này của cậu ấy.
- Nghiêm trọng đến mức nào?
Đường Chân Lưu cắn răng hỏi.
- Nặng có thể sẽ bị tê liệt, nhẹ, sẽ có một chút chướng ngại tới hành động, ví dụ như có đôi khi sẽ cảm thấy tay giống như không bị khống chế, năng lực hành vi sẽ xuất hiện độ sai lệch nhất định vân vân. . .
Bác sĩ Trần nói.
Bốn người bọn Hàn Sâm nghe xong, lập tức sầm mặt lại, đối với Hoàng Tiêu mà nói, chuyện này thực sự quá chí mạng, coi như là tình huống tốt nhất, năng lực võ đạo của y cũng đã hoàn toàn bị hủy, về sau còn muốn vào Tí Hộ Sở tranh đấu nữa, cơ hồ là chuyện không thể nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận