Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 738: Trốn Hay Không?

Tiểu ngân hồ ở đó đùa giỡn quả cam nhỏ, trêu chọc quả cam nhỏ để nó đuổi theo tiểu ngân hồ chạy loạn trong sa mạc.
Hàn Sâm lại nằm trên trường kỉ của Chu Vũ Mị, vừa uống đồ uống của cô, vừa hỏi thăm về mấy chuyện mà hắn hứng thú.
Chu Vũ Mị trơ mắt nhìn Hàn Sâm uống hết đồ uống mà gần nửa năm qua cô không nỡ uống, trong lòng ầm ầm rỉ máu, thế nhưng không thể không chịu đựng, nghiêm túc trả lời vấn đề của Hàn Sâm.
Hàn Sâm liên tục uống mấy chai nước này, hắn đi trong sa mạc nhiều ngày như vậy, mỗi ngày đều uống dịch dinh dưỡng, miệng hắn đã nhạt đến mức mất cảm giác rồi, lúc này nhìn thấy đồ uống này nên hắn không thể cầm lòng được.
Nhìn đồ uống của mình biến mất với tốc độ tia chớp, cuối cùng chỉ còn lại một lọ thôi, thế mà ma chưởng kia vẫn vươn tới, Chu Vũ Mị chịu không nổi nữa, đoạt lấy chai nước uống kia, nhanh chóng vặn mở nắp rồi tu một hơi uống sạch.
Sau đó Chu Vũ Mị ném cái chai xuống đất, vẻ mặt như anh hùng chuẩn bị anh dũng hy sinh lớn tiếng nói với Hàn Sâm:
- Muốn giết muốn gian thì tùy anh, bà cô đây không hầu hạ, chết cũng phải chết có tôn nghiêm.
Hàn Sâm tháo kính mát vốn của Chu Vũ Mị trên mặt xuống, tự tiếu phi tiếu nhìn vẻ mặt thấy chết không sờn của Chu Vũ Mị nói:
- Hóa ra tôn nghiêm của cô chỉ đáng giá một chai nước uống à?
Mặt Chu Vũ Mị lập tức đỏ tới mang tai, thật sự là cô bị nhốt ở chỗ này quá lâu, đồ uống cùng đồ ăn vặt lúc trước mang theo đã trở thành nơi cô ký thác tinh thần, cứ thế bị Hàn Sâm ăn hết uống sạch, trong lúc nhất thời cô không nhịn được, hiện tại lại bị Hàn Sâm nói như thế, trong lòng lại có chút hối hận.
Thấy Chu Vũ Mị không nói gì, Hàn Sâm đột nhiên ngồi dậy khỏi trường kỉ, dọa đến Chu Vũ Mị khiến cô nhanh chóng nhảy lui lài, nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm yếu ớt quát hỏi:
- Anh muốn làm gì?
- Sao hả, tôi muốn đi đâu còn phải báo cáo cho cô?
Hàn Sâm cười hỏi Chu Vũ Mị.
- Không. . . không phải.. anh không. . . cái kia. . .
Chu Vũ Mị lắp bắp nói, khuôn mặt lộ ra vẻ vui mừng.
- Nếu cô muốn bị cái gì kia như vậy. . . tôi có thể hi sinh chút sức lực giúp cô, hiện tại sẽ thỏa mãn cô.
Hàn Sâm nói.
- Không cần. . . không cần. . . đại ca anh còn đang bận việc, không cần phiền toái như vậy, tôi có thể tự làm.
Chu Vũ Mị tiếp tục lắp bắp nói.
Hàn Sâm không tiếp tục trêu Chu Vũ Mị nữa, đây là một em gái thiếu kinh nghiệm sống, trêu chọc cô một chút thì thôi, hắn cũng không muốn thật sự bắt nạt cô.
- Biến thái, sắc lang, hỗn đãn, súc sinh, hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu, thấp hèn. . .
Nhìn theo bóng lưng Hàn Sâm đi vào trong tòa thành cổ, Chu Vũ Mị dùng tất cả mọi từ ngữ mà mình biết để mắng Hàn Sâm.
Chu Vũ Mị thoáng buồn rầu, Tí Hộ Sở này lớn như vậy, sau này cô phải sống cùng một tên sắc lang bại hoại như thế, luôn có cảm giác sẽ xảy ra vấn đề.
- Mình còn trẻ như vậy, dung mạo xinh đẹp, dáng người lại đẹp, đường cong lại hoàn mỹ mê người như thế, tên xấu xa kia làm sao có thể nhịn được không chà đạp mình. . . mình có nên chạy trốn không? Nhưng giữa sa mạc mênh mông này, căn bản không biết rõ tình hình các nơi, hơn nữa còn có nhiều sinh vật đáng sợ như vậy, mình có thể trốn đi nơi nào chứ? Nhưng nếu không trốn, nhất định sẽ bị tên xấu xa kia chà đạp. . .
Trong đầu Chu Vũ Mị đang diễn ra chiến tranh tư tưởng, trong lúc nhất thời cô khó có thể đưa ra quyết định.
Bên kia tiểu ngân hồ bay cũng bắt đầu thấy mệt mỏi, nó đã hạ xuống cửa thành, nằm ở phía trên nheo mắt nhìn quả cam nhỏ ở phía dưới đi tới đi lui, meo meo kêu gào với nó.
Quả cam nhỏ hiển nhiên cũng đã vô cùng mệt mỏi, nó đứng dưới đất không ngừng kêu gào, thực sự không hề nhào tới nữa, không biết là vì nhảy mệt mỏi, hay là nó đã biết nó sẽ không bắt được tiểu ngân hồ.
- Sủng vật và chủ nhân giống y như nhau, đều khiến người ta tức giận, đều là trứng thối.
Chu Vũ Mị nhìn tiểu ngân hồ nằm trên cửa thành đang híp mắt kia, trong lòng tức giận mắng.
Nhưng Chu Vũ Mị biết tiểu ngân hồ kia lợi hại, cô cũng không dám đi qua trêu chọc nó.
Chu Vũ Mị vẫn đang phân phân giữa chạy với không chạy, thẳng đến khi mặt trời xuống núi mà cô vẫn không thể đưa ra quyết định.
Nếu Hàn Sâm là người quái dị có tướng mạo dọa người, Chu Vũ Mị sẽ trực tiếp quyết định đào tẩu, nhưng mà hết lần này tới lần khác tiểu tử kia nhìn lại trắng trẻo đẹp trai như thế, nhìn còn có vẻ rất tuấn tú đấy, cũng không đáng sợ như vậy, nên Chu Vũ Mị vẫn không nỡ bỏ trốn.
- Kỳ quái, hắn vào trong thành làm gì? Tại sao lâu như thế còn chưa đi ra?
Chu Vũ Mị đột nhiên nhớ ra, Hàn Sâm đã đi vào cả một buổi chiều, sao mãi mà hắn vẫn không đi ra.
Cô rất quen thuộc tình hình trong thành này, bên trong căn bản không có gì hữu dụng, chỉ có một cái giếng có thể cung cấp chút nước.
Lúc trước cô cho rằng Hàn Sâm đi vào tìm nước rồi, lại cảm thấy Hàn Sâm không đi ra thì càng tốt, đỡ phải bắt nạt cô, trong lòng cũng hi vọng Hàn Sâm không cần đi ra, hơn nữa vì vấn đề có nên bỏ chạy hay không, cho nên cô cũng không để ý chuyện Hàn Sâm chưa đi ra.
Nhưng hiện tại Hàn Sâm đã đi vào đó cả một buổi chiều, thế mà vẫn không thấy ra ra, khiến Chu Vũ Mị hơi bất an lên.
- Này, anh có ở bên trong không?
Chu Vũ Mị gọi lớn hai tiếng, thế nhưng không nghe thấy có người đáp lại.
- Rốt cuộc là hắn ở bên trong làm gì?
Chu Vũ Mị cắn răng, thận trọng đi vào bên trong tòa thành cổ, đi vòng ở bên trong một vòng, tìm kiếm tung tích Hàn Sâm, muốn xem hắn đang giở trò quỷ gì.
Thế nhưng cô dạo qua một vòng mà vẫn không nhìn tới Hàn Sâm.
- Kỳ quái, hắn đi nơi nào? Chẳng lẽ đã đi rồi?
Chu Vũ Mị tự lẩm bẩm, trong lòng cảm thấy hết sức kỳ quái.
Chu Vũ Mị vừa lẩm bẩm vừa quay người, vì không chú ý nên đụng vào một người làm cô ngã ngồi trên mặt đất.
- Ôi!
Chu Vũ Mị gào lên một tiếng, ngẩng đầu lại đã thấy Hàn Sâm xuất hiện ở trước mặt mình, một tay đang cầm một miếng bánh ngọt thơm ngào ngạt, một tay lại cầm một bình đồ uống lớn, vừa ăn vừa uống.
Lại nhìn trên người Hàn Sâm, hắn đã đổi một bộ quần áo mới, tóc còn ẩm ướt, trên người còn có hương sữa tắm, rõ ràng là hắn vừa mới tắm rửa xong.
Ở sau lưng hắn, còn đeo một cái túi bảo vệ môi trường, có thể nhìn thấy ở bên trong đựng đủ loại đồ ăn vặt cùng đồ uống, Chu Vũ Mị không khỏi ngẩn ngơ.
- Anh lấy những thứ này từ đâu thế?
Chu Vũ Mị khó tin trợn to hai mắt nhìn Hàn Sâm hỏi.
- Đương nhiên là mua, nếu không thì còn có thể lấy từ nơi này sao?
Hàn Sâm dùng ánh mắt nhìn bệnh nhân bệnh tâm thần để nhìn cô.
- Không không không, ý của tôi là muốn hỏi anh mua những vật này ở đâu ấy?
Chu Vũ Mị vội vàng giải thích.
- Đương nhiên là mua từ máy bán hàng tự động, nếu không thì ở đâu ra?
Hàn Sâm hỏi ngược lại.
Chu Vũ Mị cảm giác mình sắp điên rồi, lúc này cô cũng bất chấp Hàn Sâm lợi hại hay không, đưa tay túm lấy cánh tay của Hàn Sâm, kích động hỏi
- Anh. . . anh có thể đi ra ngoài?
- Còn phải hỏi sao, không đi ra ngoài thì mua những vật này thế nào?
Hàn Sâm cười nói.
- Anh đi ra thế nào? Chỗ đó không phải có một con Dị Linh khủng bố trông coi sao?
Chu Vũ Mị tiếp tục kích động hỏi.
- Cứ như vậy đi tới rồi đi ra ngoài.
Hàn Sâm nói xong cũng mặc kệ Chu Vũ Mị, hắn gọi tiểu ngân hồ tới, đút cho nó một viên Gen Tạo Hóa Đan.
- Ô. . . đại ca. . . soái ca. . . anh có thể dẫn tôi cùng đi đi ra ngoài hay không?
Chu Vũ Mị tiến đến trước mặt Hàn Sâm, lôi kéo cánh tay Hàn Sâm, cố gắng tỏ ra đáng yêu, chớp chớp mắt phóng điện nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận