Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2257. Đời người ngắn ngủi

Lúc này Hàn Sâm mới nhớ ra, do Tiểu Thiên Sứ có thuộc tính loại thánh quang mà lực Quỷ Cốt có vẻ sợ sức mạnh thánh quang nhất, có thể nói là hai loại sức mạnh tương khắc nhau nên Tiểu Thiên Sứ không thể hấp thu được cũng rất bình thường.
“Đã vậy cũng chỉ có thể mạo hiểm thử xem, Động Huyền Kinh và Vật Ngữ Gen cũng khó thăng cấp, dù có lực Quỷ Cốt thì trong thời gian ngắn cũng không thể thăng lên cấp Công Tước được.” Hàn Sâm tính toán trong lòng phải làm sao để đột phá cấm chế thoát khỏi cung điện, lại nhìn thấy con Huyết Kỳ Lân chạy ra khỏi núi.
Ban đầu Hàn Sâm cũng không để ý tới nó, dù sao thì lúc trước cũng thường xuyên chạy ra, Hàn Sâm sớm đã quen rồi. Song khi vô tình liếc mắt nhìn, Hàn Sâm lại hơi ngẩn người.
Thân thể con Huyết Kỳ Lân kia đã có thay đổi lớn. Nó vốn có kích thước như một con trâu đực nhưng đã thu nhỏ đi rất nhiều, giờ nó cũng chỉ cỡ chừng một con sư tử trưởng thành.
Vảy trên người vẫn trong suốt như ngọc, song màu đỏ sậm ban đầu đã biến thành một màu đỏ tươi, hai sừng trên đỉnh đầu cũng trở nên trong suốt.
Hàn Sâm cẩn thận xem xét Huyết Kỳ Lân, luôn cảm thấy trên người con này có chỗ nào đó đã thay đổi nhưng lại không nhìn ra được rốt cuộc là cái gì.
Đang lúc Hàn Sâm nghi ngờ, con Huyết Kỳ Lân đã chạy đến chân núi ngước đầu nhìn Hàn Sâm trên đỉnh núi, trong miệng còn ngậm thứ gì đó.
Hàn Sâm nhìn kỹ lại, thứ nó ngậm trong miệng là một cái dây màu máu, bên trên cái dây có treo một quả giống như quả lê, chỉ to bằng nắm tay, toàn thân màu đỏ máu trong suốt, có thể nhìn thấy được hạt bên trong.
Huyết Kỳ Lân nhổ cái dây xuống đất, sau đó nhìn Hàn Sâm kêu lên hai tiếng, còn dùng móng đẩy cái dây về phía Hàn Sâm, ý tứ dường như đã rất rõ ràng.
Hàn Sâm nhìn thấy rất ngạc nhiên, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ tên này còn biết nhớ ơn báo đáp, ăn máu cũ của ta, còn đặc biệt tặng một quả lê để báo đáp?”
Thấy Hàn Sâm không nhúc nhích, Huyết Kỳ Lân kêu lên với Hàn Sâm hai tiếng, lại đẩy cái dây đó về phía Hàn Sâm, sau đó lùi lại một đoạn, lại kêu Hàn Sâm hai tiếng, như thể nó đang nói Hàn Sâm đừng sợ vậy.
Đương nhiên Hàn Sâm sẽ không sợ, đi xuống núi nhặt cái dây đó lên.
Huyết Kỳ Lân thấy hắn nhặt cái dây lên mới xoay người chạy về đỉnh núi hoa sen.
Hàn Sâm có thể cảm nhận được sinh cơ mạnh mẽ bên trên huyết lê, biết đây không phải vật phàm, song bên trong cơ thể hắn tích tụ một lượng lớn lực Quỷ Cốt, trước khi luyện hóa hoàn toàn, ăn thêm đồ bổ gì cũng đều lãng phí.
Lặng lẽ thả Bảo Nhi ra, cho nàng quả lê. Bảo Nhi lập tức mặt mày hớn hở, hái quả lê từ trên cái dây xuống.
Nói cũng kỳ lạ, sau khi quả lê lìa khỏi dây, dây máu đó chợt biến thành một vũng máu nhỏ, nháy mắt bốc hơi sạch sẽ.
Nhìn Bảo Nhi cắn một miếng, nước trái cây lập tức tràn ra, hương vị ngọt ngào bay ra thật xa, sinh cơ lại tràn ra không ngừng.
“Cũng không biết đây là trái gì, quả lê thì phải ở trên cây, quả này lại ở trên dây, có lẽ không cùng một loại.” Hàn Sâm thầm nghĩ.
Bảo Nhi ăn quả lê xong, cũng không có gì thay đổi, vẫn là dáng vẻ như vậy. Sau khi nàng lớn đến năm sáu tuổi thì dường như đã dừng lại, không tiếp tục lớn lên nữa.
Điều này khiến cho Hàn Sâm hết sức hoài nghi, Bảo Nhi có cần thêm một hồ lô khác mới có thể tiếp tục lớn lên.
Tuy Bảo Nhi không muốn nhưng Hàn Sâm vẫn phải đưa nàng vào tháp Thiên Mệnh.
Hàn Sâm trở lại trong cung điện, muốn cẩn thận nghiên cứu sơ hở của cấm chế kia, xác định sức mạnh của mình có thể thành công trong một lần hay không.
Nếu một lần không thể thành công, khiến cho Hồ Phi có phòng bị, hắn muốn chạy trốn nữa cũng sẽ không dễ dàng như vậy.
“Cũng không biết đàn ông các ngươi cả ngày suy nghĩ cái gì, chẳng lẽ tu luyện lại hấp dẫn hơn một nữ nhân như hoa như ngọc hay sao?” Thân thể ngọc ngà của Hồ Phi nằm trên giường ngọc, một đôi mắt quyến rũ câu người, nhìn Hàn Sâm u oán nói.
Khoảng thời gian này, Hồ Phi dùng hết các loại mị thuật trêu chọc Hàn Sâm. Ban đầu còn cảm thấy thú vị nhưng Hàn Sâm lại hoàn toàn không có động tĩnh gì khiến nàng cũng không nhịn được mà hờn giận.
Thử nghĩ xem, nàng đường đường là một cường giả Thần Hóa của Hồ tộc, với mị thuật điên đảo chúng sinh, thậm chí vô số đại lão cấp Thần Hóa cũng phải quỳ dưới váy nàng mà Hàn Sâm lại hoàn toàn không động lòng, đó là một sự sỉ nhục đối với nàng.
Cho nên sau đó Hồ Phi thật lòng, cố tình dùng mị thuật mê hoặc Hàn Sâm nhưng vẫn vô dụng, điều này khiến cho Hồ Phi vô cùng ngạc nhiên.
Nếu là cường giả cấp Thần Hóa có thể chống lại được mị thuật của nàng thì cũng không phải chuyện kỳ lạ. Nhưng một Công Tước như Hàn Sâm lại có thể không động lòng, quả thực khiến cho nàng rất ngạc nhiên, cũng nhìn Hàn Sâm bằng một con mắt khác.
“Chẳng trách hắn có thể dập tắt được ý thức của Quỷ Cốt, xem ra đúng là thiên phú dị bẩm, e rằng sức mạnh ý chí có thể so với cường giả Thần Hóa cấp cao.” Hồ Phi cũng thầm tán thưởng Hàn Sâm.
Nhưng điều này không có nghĩa là nàng sẽ buông tha việc trêu đùa Hàn Sâm. Những ngày tháng bị giam cầm quá nhàm chán và cô đơn, thật vất vả mới có một món đồ chơi, sao nàng có thể bỏ qua dễ dàng được chứ?
Hồ Phi cũng không phải là một người không có kiên nhẫn, cho nên khoảng thời gian này nàng vẫn luôn quan sát Hàn Sâm, thử thăm dò Hàn Sâm rốt cuộc thích kiểu phụ nữ gì.
Nhưng điều khiến cho Hồ Phi sầu não là, nàng phát hiện Hàn Sâm không phải là một người quá kén chọn. Khi Hồ Phi thi triển mị thuật, dùng các loại khí chất khác nhau tiếp cận Hàn Sâm, nàng rất dễ dàng phát hiện ra, Hàn Sâm cực kỳ thưởng thức nàng nhưng chỉ vẻn vẹn là thưởng thức mà thôi.
Điều này khiến cho Hồ Phi cảm thấy rất kỳ lạ. Dựa vào kinh nghiệm của mình, nàng hiểu rất rõ loại sinh vật nam tính này cảm tính nhất cũng dễ dàng bị mê hoặc nhất nhưng Hàn Sâm lại luôn có thể chống lại cám dỗ, khiến cho nàng rất khó hiểu.
Đương nhiên Hồ Phi sẽ không buông tha như vậy, thứ nhất nàng thực sự rất nhàm chán, thứ hai với tôn nghiêm của một cường giả Thần Hóa khiến nàng cảm thấy hơi khó chịu, cho nên Hồ Phi đã chuẩn bị cho Hàn Sâm một bữa ăn lớn.
Hàn Sâm nhìn xung quanh, quanh minh chính đại quan sát lối ra thủy đạo của miệng tượng cá, dường như đó là nơi có thể đi ra được, nếu Hàn Sâm không nhìn nơi đó, ngược lại sẽ khiến cho Hồ Phi nghỉ ngờ.
Hàn Sâm vừa nhìn vừa trả lời: “Ngươi chưa từng nghe qua câu cách ngôn kia sao?”
“Cách ngôn gì?” Hồ Phi hỏi bằng giọng ngọt ngào.
“Sinh mệnh đáng quý, tình yêu càng giá trị hơn. Song vì tự do thì cả hai đều có thể vứt bỏ. Bây giờ ta không có tự do, làm sao có tâm trạng nghĩ đến chuyện khác?” Hàn Sâm thở dài nói.
“Thật là một khúc gỗ, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe đời người ngắn ngủi tận hưởng lạc thú trước mắt hay sao?” Hồ Phi quyến rũ nói.
“Nghe thì nghe rồi…” Hàn Sâm vừa nói vừa quay đầu nhìn Hồ Phi. Song cái nhìn này lại khiến hắn sững sờ. Chỉ thấy đôi mắt to đen trắng rõ ràng của Hồ Phi chuyển động, dường như có một cỗ sức mạnh kỳ lạ dâng lên, phút chốc khiến Hàn Sâm thất thần, không tự chủ được bị hấp dẫn bởi đôi mắt mị hoặc kia.
Hết chương 2257.
Bạn cần đăng nhập để bình luận