Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 953: Đổ Ước

Bên cạnh sân huấn luyện có đặt một cái máy đo lực lượng, Lưu Manh hung ác đánh một quyền lên trên máy đo lực lượng, con số ở bên trên màn hình máy đo lực lượng mau chóng nhảy lên, cuối cùng ngừng lại ở con số 1203.
- Tố chất thân thể của tôi đại khái là như thế, một môn Siêu Hạch Cơ Nhân Thuật lợi hại nhất đã mở ra ba đạo khóa gen, nếu như cậu còn chưa đạt tới loại trình độ này, tôi có thể chỉ mở ra một đạo khóa gen, hoặc là khống chế lực lượng của mình ở trong một phạm vi nhất định.
Lưu Manh nói ra.
- Không cần, đùng hết toàn lực ra là được rồi, nếu không thắng cũng không có ý nghĩa gì.
Hàn Sâm nhìn thoáng qua máy đo lực lượng nói ra.
Ánh mắt của Lưu Manh sáng lên:
- Nói rất hay, đây chính là hợp với tâm ý của tôi, nếu như cậu am hiểu binh khí thì có thể tùy ý sử dụng.
- Quả đấm của tôi cũng không kém hơn binh khí.
Hàn Sâm bình tĩnh nói.
- Được, vậy tôi liền không khách khí nữa.
Trên người Lưu Manh đột nhiên bốc cháy lên ngọn lửa màu đỏ hừng hực, giống như một người bằng lửa xé rách không gian, một quyền đã đánh đến trước mặt cửa Hàn Sâm.
Ngọn lửa cùng không khí ma sát phát ra tiếng vang loẹt xoẹt, nắm đấm mang theo lửa đỏ của Lưu Manh cơ hồ đã sắp đánh tới đầu Hàn Sâm.
Bành!
Hàn Sâm cũng đấm ra một quyền, cùng nắm đấm của Lưu Manh đụng vào nhau, lôi điện màu bạc quấn quanh ở trên nắm tay đụng vào ngọn lửa, bắn ra mảng lớn lôi điện cùng tia lửa.
Hai người đồng thời lui về phía sau một bước, một giây sau, thân hình lại đã đồng thời ngừng lại, cơ bắp trên người phồng ra, bộc phát ra lực lượng đáng sợ, một lần nữa vung quyền đánh về phía đối phương.
Nắm đấm trong không khí giống như là tia chớp cùng liệt hỏa không ngừng giao kích, đều nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, cơ hồ là khó có thể nhìn thấy quỹ tích cánh tay cùng nắm đấm của bọn họ đánh ra, chỉ thấy lôi điện cùng hỏa diễm ở giữa hai người không ngừng nổ tung, ai cũng không lui lại nửa bước.
An Ny lộ ra vẻ mặt nghiêm túc nhìn chiến đấu ở trong sân huấn luyện, nếu như Hàn Sâm làm Lưu Manh bị thương thì cố nhiên là không được, chính Hàn Sâm bị thương cũng tương tự không phải là chuyện gì tốt, khiến cho cô ta có chút bận tâm.
Mà lúc này ở trong một phòng trong trang viên, một ông lão có con mắt như hải dương cùng mái tóc dài màu xanh lam ưu nhã, đang nhìn hình ảnh phía trên màn hính 3D phía trước, trong đó rõ ràng là hình ảnh quyết đấu giữa Hàn Sâm cùng Lưu Manh.
Mà ở bên cạnh ông lão tóc lam có một ông lão tóc đen khác đang ngồi, ông lão tóc đen kia cũng rất hứng thú nhìn hai người đang đối chiến.
Nếu như Hàn Sâm còn có ký ức, hắn sẽ phát hiện ra ông lão tóc đen này chính là người lúc trước bị hắn nôn ra đầy người ở cửa phòng vệ sinh kia.
- Bạn cũ, ông cảm thấy trận quyết đấu này ai sẽ giành được thắng lợi cuối cùng đây?
Con mắt của ông lão tóc lam nhìn hình ảnh đối chiến, lại hướng Trác Đông Lai ở bên cạnh hỏi.
- Cháu của ông có thiên phú thậm chí còn xuất sắc hơn so với ông năm đó, lại được nhiều Bán Thần danh gia chỉ điểm dạy bảo như vậy, tự nhiên là cường giả đệ nhất đẳng ở cái tuổi này, chẳng qua nếu như để cho tôi chọn, tôi sẽ chọn Hàn Sâm thắng.
Trác Đông Lai rất nhẹ nhàng nói.
Mắt ông lão tóc lam hiện lên một tia sáng không dễ dàng phát giác, vẫn mỉm cười nói ra:
- Đây là tại sao vậy chứ? Chẳng lẽ là ông cảm thấy Hàn Sâm được giáo dục huấn luyện tốt hơn cháu của tôi hay sao? Có phải là bởi vì hắn là hậu đại của La tiên sinh? Theo tôi được biết, mặc dù Hàn Sâm là hậu đại của La tiên sinh, nhưng mà hắn cũng chưa từng đi theo La tiên sinh tu hành qua dù chỉ là một ngày, cũng không tu luyện Phi Thiên Kinh.
Trác Đông Lai biết rõ tính tình của ông lão tóc lam này, mặc dù Cách Lâm Lan Đặc nhìn có vẻ giống như là một lão thân sĩ ưu nhã, nhưng mà Trác Đông Lai quen ông ta rất nhiều năm rồi lại rất biết rõ, Cách Lâm rất tranh cường háo thắng và cố chấp.
Mặc dù Cách Lâm rất ít tranh đấu cùng người khác, nhưng mà chuyện đó cũng không có nghĩa là ông ta không thích tranh đấu, chỉ là Cách Sâm cao ngạo cố chấp cho rằng, dòng giống của Lan Đặc gia cao quý, người bình thường căn bản không có tư cách để cho người Lan Đặc gia cùng tranh đấu.
Nếu như người mà Lưu Manh mời chiến không phải là Hàn Sâm có được huyết mạch của La gia, mà là những người khác, Cách Lâm tuyệt đối sẽ trực tiếp ngăn cản trận quyết đấu này, bởi vì theo Cách Lâm, chuyện đó là vô cùng mất thân phận.
Trác Đông Lai mỉm cười nói:
- Tôi nói là Hàn Sâm sẽ thắng, cũng không phải là bởi vì hắn mang họ La, không có bất cứ quan hệ nào với chuyện hắn có được huyết mạch La gia cùng Phi Thiên Kinh, tôi chỉ đơn thuần cho rằng, Hàn Sâm ở trong thế hệ của hắn chính là người ưu tú nhất.
- Còn ưu tú hơn so với cháu của tôi sao?
Cách Lâm quay đầu lại, nhìn Trác Đông Lai nghiêm túc hỏi.
Ở trước mặt lão bằng hữu Trác Đông Lai của mình, Cách Lâm cũng không cố ý che dấu, y đối với Trác Đông Lai nói như vậy rất không cao hứng, còn đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ “cháu của tôi “.
Trác Đông Lai lập tức nở nụ cười:
- Đúng vậy đó ông bạn cũ, còn ưu tú hơn cháu của ông.
Bạn cũ lâu năm, Trác Đông Lai nói chuyện ở trước mặt Cách Lâm cũng không có gì kiêng kị, huống chi trong lòng của Trác Đông Lai còn có tính toán riêng của mình.
Ông ta đang chuẩn bị muốn thu Hàn Sâm làm học sinh, đương nhiên sẽ không thừa nhận học sinh của mình kém hơn cháu trai của Cách Lâm, hai người bọn họ từ lúc còn trẻ đã bắt đầu đấu chọi, đương nhiên sẽ không tỏ ra yếu thế trong loại chuyện thế này.
Cách Lâm đã có chút tức giận, nhưng vẫn bảo trì ưu nhã:
- Được rồi, nếu như ông đã cho rằng như vậy, không bằng chúng ta đánh cược một trận đi?
- Đánh cược như thế nào?
Trác Đông Lai nheo mắt lại.
- Nếu như Hàn Sâm thua, vậy mời ông đồng ý với chuyện tôi nhờ trước kia, thu Lưu Manh làm học sinh, truyền thụ Tử Phủ Tiên Kinh cho nó.
Con mắt của Cách Lâm lóe sáng nhìn Trác Đông Lai nói ra.
Trác Đông Lai lập tức nhíu mày:
- Bạn cũ, tôi nhớ là tôi đã từng nói qua cho ông, không phải là tôi không chịu thu nó, mà là thể chất của Lưu Manh không thích hợp tu luyện Tử Phủ Tiên Kinh.
- Chưa thử qua làm sao ông biết không thích hợp? Lưu Manh là thiên tài xuất sắc nhất của Lan Đặc gia chúng tôi, tôi cho rằng nó là có thể.
Cách Lâm dừng lại một chút còn nói thêm:
- Ông đã có lòng tin như vậy đối với Hàn Sâm, cho rằng hắn nhất định có thể thắng, đồng ý với tôi thì có quan hệ gì đâu? Hay là nói, kỳ thật ông cũng không phải là coi trọng Hàn Sâm như vậy, chỉ là muốn cùng tôi đấu khí, cho nên mới nói hắn sẽ thắng?
Cũng giống như Trác Đông Lai hiểu rõ Cách Lâm, Cách Lâm tương tự cũng hiểu rõ Trác Đông Lai, những lời này đối với người khác có lẽ sẽ không có tác dụng gì, nhưng mà dùng tính tình của Trác Đông Lai, Cách Lâm không tin y sẽ chấp nhận yếu thế ở trước mặt mình.
- Đương nhiên là Hàn Sâm sẽ thắng.
Không khác với sở liệu của Cách Lâm, quả nhiên là Trác Đông Lai không chịu yếu thế.
- Đã như vậy, ông còn có gì cần lo lắng nữa? Quyết định như vậy đi.
Cách Lâm cười tủm tỉm nói.
- Chậm đã, ông trước đừng quyết định như vậy chứ. Hàn Sâm thua, tôi có thể thu Lưu Manh làm học sinh truyền cho nó Tử Phủ Tiên Kinh, nhưng mà nếu như Lưu Manh thua? Bạn cũ, ông định trả giá thứ gì đây?
Trác Đông Lai nheo mắt lại nhìn Cách Lâm nói ra.
- Những thứ kia của tôi, ông có thể tùy ý chọn lựa, không phải ông cũng sớm đã thèm thuồng chúng lâu rồi sao?
Cách Lâm cười nói.
Trác Đông Lai lại khoát khoát tay nói ra:
- Những thứ đó mặc dù tốt, nhưng giá trị lại không có cách nào đánh đồng với Tử Phủ Tiên Kinh của tôi.
- Vậy ông nói xem là muốn cái gì?
Cách Lâm nhìn Trác Đông Lai hỏi.
- Thiên Sứ Chi Luân.
Trác Đông Lai chậm rãi nhổ ra bốn chữ.
Sắc mặt của Cách Lâm lập tức đại biến, nhìn chằm chằm vào Trác Đông Lai hồi lâu không nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận