Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3065. Kiếm Bất Cô

Mặc dù Hàn Sâm thông cảm với những nô lệ kia nhưng chế độ của bảy đế quốc lớn là thế, không phải cứ cứu được một hai người là thay đổi được vấn đề.
Thấy trong số nô lệ có khá nhiều trẻ con, cả đám người đeo vòng và còng tay thông minh, gấp gáp bước đi như chó mèo, Hàn Sâm chỉ có thể âm thầm lắc đầu.
Dương phu tử bên cạnh thấy Hàn Sâm lắc đầu, cũng thở dài theo: “Con người vốn không chia cao thấp sang hèn, nhưng vì có Thần Linh, có huyết mạch nên kẻ cao quý và thấp hèn tách biệt với nhau.”
Khi hai người đang trò chuyện, đột nhiên nghe thấy tiếng một cô bé kêu khóc thất thanh: “Mẹ… Mẹ…”
Đám Hàn Sâm đảo mắt nhìn sang, chỉ thấy một người mẹ trẻ đang ngã nhào dưới đất, cản trở bước đi của hàng lối. Nhân viên giám sát cầm roi trên tay, quật nàng.
Hình như người mẹ trẻ có vấn đề về thể chất, nhất thời không đứng dậy nổi, chỉ có thể liều mình bảo vệ cô bé đang khóc rống trong lòng mình, để mặc mưa roi quất lên người.
Đột nhiên, một bàn tay vươn ra bắt lấy chiếc roi, định thần nhìn lại, đó là một người đàn ông trung niên, nhìn quần áo, vòng và còng trên người, rõ ràng cũng là một nô lệ bị buôn bán.
“Xin hãy khoan dung độ lượng, nếu đánh chết bọn họ thì các ngươi
chẳng có lợi lộc gì, vả lại còn bị hao hụt khá nhiều tiền.” Nô lệ trung niên buông chiếc roi, nói với nhân viên giám sát.
Tên nhân viên giám sát bình thường đã quen nết hành hung ngang ngược với đám nô lệ, lúc này lại bị một kẻ nô lệ chống đối. Đột nhiên, hắn cảm thấy mình không còn tí thể diện nào nữa, lập tức quất người đàn ông, đồng thời tức giận quát: “Ông đây thích thế, quất chết mấy con hàng hạ tiện nhà ngươi.”
Người đàn ông trung niên ập tức ăn vài nhát roi, trên người hiện ra từng vết rớm máu, song hắn vẫn nhất quyết che chở đôi mẹ con, không có ý định lùi bước.
Càng như vậy thì nhân viên giám sát càng khó chịu, vừa mắng vừa ra sức quất mạnh hơn: “Mẹ kiếp, muốn chết thì lão tử chiều ý ngươi.”
Nhưng rất nhanh sau đó, roi của hắn lại bị một bàn tay ghìm chặt, không thể tiếp tục vung xuống.
“Ngươi làm gì đấy?” Nhân viên giám sát thấy kẻ ghìm roi của mình không phải nô lệ mà là người vừa xuống phi thuyền, không dám ngang ngược như khi đối mặt với đám nô lệ.
“Ba người này giá bao nhiêu, ta muốn mua.” Hàn Sâm thả lỏng roi, chỉ vào người đàn ông trung niên và đôi mẹ con.
“Ngươi muốn mua ba nô lệ này?” Một người đàn ông trông giống quản sự tiến lại, nhìn từ đầu đến chân Hàn Sâm.
“Văn quản sự.” Nhân viên giám sát nọ vội vàng hành lễ với người đàn ông, bộ dạng cực kỳ cung kính.”
“Đúng vậy.” Hàn Sâm gật đầu.
Văn quản sự nheo mắt, đánh giá Hàn Sâm một chốc, cười khẽ: “Đám nô lệ này là do Thất Tâm viện đặt hàng riêng, không thể tuồn ra ngoài được.”
“Thế thì xin mời Văn quản sự ra một cái giá không bình thường.” Hàn Sâm cười nhạt.
Nghe vậy, Văn quản sự cực kì khoái chí, biết hôm nay mình đụng trúng kẻ có tiền rồi, thầm nghĩ: “Con heo mập đã tới tận cửa, ngu gì mà không làm thịt.”
Vạn quản sự không hề chém gió, đám nô lệ này đúng là hàng gửi riêng cho Thất Tâm viện. Nhưng trong quá trình vận chuyển cũng thường xuyên có kẻ bị chết. Vậy nên mỗi lần vận chuyển nô lệ đều chở dư thêm một nhóm, nhóm ấy chính là số người bị hao hụt.
Số người bị hao tổn trong chuyến này khá dài, người ta chịu ra giá cao, bán ba tên không thành vấn đề.
“Công tử đang muốn làm khó tại hạ đây mà.” Văn quản sự định xẻo Hàn Sâm một miếng thật đau, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ khó xử.
“Vậy cái giá nào mới khiến ngươi không khó xử?” Hàn Sâm nhìn Văn quản sự.
Văn quản sự cuối cùng cũng nở nụ cười, đáp: “Nếu công tử coi trọng chúng như vậy thì tại hạ đành cho công tử chút mặt mũi thôi. Tại hạ sẽ nghĩ cách khác để giao dịch với Thất Tâm viện. Còn ba nô lệ này, chỉ cần ba nghìn Tần tệ là công tử đực dẫn chúng đi, nếu Thất Tâm viên truy cứu thì tại hạ sẽ tự mình gánh vác trách nhiệm.
“Ba nghìn Tần tệ, sao ngươi không đi cướp luôn đi?” Dương phu tử cả giận mắng.
Bình thường,trên thị trường nô lệ nam trưởng thành khoẻ mạnh chỉ có giá năm, sáu mươi Tần tệ mà thôi. Nếu là trẻ con cùng lắm cũng chỉ hơn một trăm Tần tệ. Với thuyền nô lệ cỡ lớn này thì giá buôn số lượng lớn còn thấp hơn nhiều.
Ba nô lệ giá ba nghìn Tần tệ, đúng là giá trên trời.
“Đừng nói thế chứ. Đây là nô lệ mà Thất Tâm viện muốn có, ta bán chúng cho ngài, tức là gánh rủi ro rất lớn…”
Văn quản sự chưa kịp nói hết câu đã bị Hàn Sâm cắt ngang. Hàn Sâm nói với Dương phu tử: “Phu tử, đưa hắn đi, ta muốn ba người này.
Tuy Dương phu tử vẫn cảm thấy mình đang bị người ta làm thịt nhưng vì Hàn Sâm đã mở lời nên hắn đành giao ba nghìn Tần tệ cho Văn quản sự.
“Công tử, ngài tinh mắt thật đấy, nếu sau này còn cần gì thì cứ đến tìm tại hạ nhé.” Văn quản sự nhận ba nghìn Tần tệ, sắp cười đến mức nở hoa.
Chỉ là ba tên tiện nô, vốn chẳng đáng mấy đồng, lúc này lại bị hắn bán với giá cao gấp trăm lần, Văn quản sự hết sức sảng khoái, giao ra ba nô lệ.
Hàn Sâm nhận lấy chứng nhận nô lệ, để bọn Dương phu tử trả lại cho họ, tiện thể đỡ hai mẹ con lên.
“Nên xưng hô với các hạ thế nào?” Hàn Sâm chắp tay nói với người đàn ông trung niên.
“Đa tạ công tử cứu giúp, tại hạ là Kiếm Bất Cô.” Người đàn ông trung niên đáp lễ.
Nghe thấy cái tên này, tất cả mọi người sững sờ, sau khi bừng tỉnh, tên giám sát quất nô lệ nói với vẻ khinh miệt: “Một tên nô lê như ngươi lại dám mang tên Kiếm Bất Cô? Không sợ bị người ta chém đầu.”
Bên cạnh cũng có người cười nói: “Tên của nô lệ kia ngang ngược thật đấy. vậy mà lại giống Thái phó Kiếm Bất Cơ của đế quốc Đại Tần ta. Tiếc là cùng tên không cùng số mệnh, một người là Thái phó nước Tần vang danh thiên hạ, một kẻ chỉ là nô lệ hèn mọn tỉ tiện.
Văn quản sự cũng cảm thấy thú vị: “Một kẻ nô lệ cũng mang tên Kiếm Bất Cô, nhưng có thể bán với giá ba ngàn Tần tệ, mặc kệ hắn tên gì, tự xưng là thiên thần cũng được.”
Theo tiếng xì xào bàn tán của đám đông, Hàn Sâm biết sơ sơ về lai lịch của Kiếm Bất Cô, vừa là Thái phó vừa là đế sư, đứng đầu tam công (ba chức quan cao nhất). Nếu bậc đế vương còn thơ dại hoặc để trống vị trí thì hắn sẽ thay mặt quản lý quốc gia.
Kiếm Bất Cô không chỉ là Thái phó mà còn là đệ nhất kiếm khách của đế quốc Đại Tần, nhưng mười năm trước Kiếm Bất Cô đã rời triều về ở ẩn, rất lâu rồi không có ai nghe đến cái tên Kiếm Bất Cô.
Rõ ràng không ai nghĩ rằng tên nô lệ trước mặt lại là Kiếm Bất Cô, đệ nhất kiếm khách nước Tần năm xưa.
Hàn Sâm không biết người nọ có phải Kiếm Bất Cô hay không, trước đây hắn chưa từng nghe thấy cái tên Kiếm Bất Cô, nhưng hắn nhận ra người kia không hề tầm thường, tính cách hướng nội và khí chất trầm tĩnh này vượt xa người thường.
Lý Băng Ngữ cũng nhìn đánh giá Kiếm Bất Cô với ánh mắt lọc lõi, nàng không tin Kiếm Bất Cô sẽ trở thành nô lệ, nhưng sau một phen quan sát cẩn thận, lại phát hiện mặt mũi nô lệ này quả thực rất quen mắt.
Tuy Lý Băng Ngữ chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy Kiếm Bất Cô nhưng trong Vô Vi Đạo Cung có treo một bức hoạ của Kiếm Bất Cô. Mặc dù dáng vẻ của người đàn ông trung niên này có vẻ tang thương hơn Kiếm Bất Cô trong tranh rất nhiều, cũng không sở hữu khí khái ưu việt cao ngạo như thế, nhưng sau khi ngắm kĩ lại thấy đúng là có vài nét tương đồng.
Hết chương 3065.
Bạn cần đăng nhập để bình luận