Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1973. Động Huyền Nguyên

“Nó còn có thể chịu được trọng lực khi bay sao?” Hàn Sâm nhìn Ngọc Tiêu Hạc hỏi.
“Có thể, khí lực của nó lớn hơn Ngọc Tiêu Hạc cấp Nam Tước rất nhiều nhưng không có hai chân, cánh lại bị thương, tốc độ bay tương đương với Ngọc Tiêu Hạc cấp Nam Tước, năng lực chiến đấu thì không thể so với cấp Tử Tước bình thường.” Vân Tố Y nói.
“Vậy lấy nó đi.” Hàn Sâm cũng không có dự định cưỡi thú đi chiến đấu, có thể đi dạo trong Trấn Thiên Cung là được.
Vốn là Ngọc Tiêu Hạc bị tàn tật, giá cả cũng không mắc, chỉ cao hơn giá bán tài liệu gen dị chủng một chút, Vân Tố Y thật sự đã cho Hàn Sâm một cái giá rất ưu đãi.
Ngọc Tiêu Hạc đó rất ngoan ngoãn nghe lời, Hàn Sâm có thể dễ dàng điều khiển nó sau khi học được cách ra lệnh chỉ huy.
Bởi vì không còn hai chân nên lúc nó cất cánh và hạ cánh đều bằng bụng, hơn nữa cánh của nó bị thương và tàn tật, quỹ đạo bay hơi kì dị không ổn định lắm, bay cũng không nhanh.
Cũng may yêu cầu của Hàn Sâm không quá cao, lập tức cưỡi Ngọc Tiêu Hạc trở về hòn đảo lơ lửng nơi hắn sinh sống.
Ngọc Tiêu Hạc bay lượn trên biển mây, có vẻ hơi hưng phấn, thỉnh thoảng phát ra tiếng hạc kêu nhưng lại cực kỳ nghe lời, không có biểu hiện bay lung tung.
“Nó cũng thật khổ, vì chủ nhân mà bị thương nặng như vậy, kết quả lại bị vứt bỏ mà không hề có lời oán hận nào, tận tâm thi hành mệnh lệnh, hầu hết những sinh vật có trí tuệ cấp cao đều rất khó làm được điều này.” Hàn Sâm có chút cảm thán.
Trở lại hòn đảo của mình, Hàn Sâm để Ngọc Tiêu Hạc hạ xuống, nhưng trước khi hạ cánh Hàn Sâm cũng đã bay xuống đất.
Ngọc Tiêu Hạc hạ cánh bằng bụng, võ cánh cố gắng giữ thăng bằng nhưng vẫn bị lắc lư vài lần trước khi ổn định được thân thể.
Sau khi đút cho nó một ít đồ ăn, để nó nằm trên phiến đá bằng phẳng. Còn Hàn Sâm tự mình đi về phòng, nhân lúc chưa đi tới Động Huyền Nguyên, phân loại ra sức chiến đấu mà mình có thể sử dụng.
Chiến giáp gen Chú Ngữ cấp Bá Tước, thú hồn Giày Tuyệt Nha Thố cấp Công Tước, thú hồn găng tay Xích Hà Điêu cấp Bá Tước, còn có đao khí Quỷ Nha Đao cấp Vương.
Về mặt kỹ pháp, đã có Quỷ Nha Đao ở đây thì đương nhiên Nha Đao là dùng tốt nhất.
Nhưng dù có luyện Nha Đao thêm nữa cũng rất khó có đột phá lớn, vì vậy Hàn Sâm đã dồn tâm sức đặt trên thuật gen mà hắn có những hiểu biết mới.
Thu hoạch được thuật lưu chuyển khí tưc từ bên trong Ngọc Quy Phù, thêm ý cảnh của ba chữ Trấn Thiên Cung và tham khảo một phần Thuật Kim Tệ, Hàn Sâm dự định tạo nên một thuật gen mới.
“Thuật Kim Tệ của ta là lấy sức mạnh trấn áp làm chủ, nếu lại tạo ra một thuật gen tương tự khó tránh khỏi có chỗ trùng lặp. Chi bằng trực tiếp cải tạo Thuật Kim Tệ, khiến Thuật Kim Tệ tiến xa thêm một bước. Nhưng Thuật Kim Tệ chỉ dùng được khi ta sử dụng thân phận Kim Tệ, nếu không sẽ bị người khác nhìn ra được manh mối. Cho nên tốt nhất là tạo ra một thuật gen mới, không giống với Thuật Kim Tệ, trọng tâm của thuật gen này ở đâu đây?” Trong lòng Hàn Sâm thầm suy tư, rất nhanh đã có chủ ý.
Sức mạnh của Ngọc Quy Phù chủ yếu là trấn áp tốc độ, hơn nữa sau khi bị Ngọc Quy Phù đánh trúng thì sẽ không có năng lực bay nữa, Hàn Sâm định coi đây là trọng điểm, dung hợp ý cảnh của ba chữ Trấn Thiên Cung và một phần trình độ của Thuật Kim Tệ, một thuật gen mới đã được tạo ra, còn Thuật Kim Tệ, sau này sẽ được thay đổi.
Hàn Sâm thí nghiệm ở trong phòng, bởi vì đã có sự lĩnh ngộ sâu sắc nên hiện tại không khó để tổ chức lại và dung hợp chúng lại, thuật gen mới từ từ hình thành trong những lần thí nghiệm.
Qua hơn nửa đêm, thuật gen mới xem như là đã có phần khung, lấy ra sử dụng cũng không có vấn đề gì nhưng bộ phận tinh vi còn cần từ từ hoàn thiện trong tương lai.
“Thuật gen này gọi là “Thuật Ô Quy” đi.” Hàn Sâm suy nghĩ một chút, đặt cho thuật gen một cái tên.
Vì nhất thời không tìm được mục tiêu thích hợp, Hàn Sâm cũng không thể thử uy lực của “Thuật Ô Quy” như thế nào.
Nghỉ ngơi một lúc, đợi đến hừng đông Hàn Sâm mới ra khỏi phòng, nhìn thấy con hạc cụt chân vẫn nằm dưới gốc cây nghỉ ngơi không nhúc nhích, đút nó một ít đồ ăn sau đó cưỡi nó đi tới nơi đã hẹn trước với Thiên Vũ Hạc.
Bên ngoài Động Huyền Nguyên, Hàn Sâm nhìn thấy Thiên Vũ Hạc, chị em nhà họ Vân và Nhật Sơ đều ở đó.
Vân Tố Thường có chút ngượng ngùng nói: “Tố Y cũng muốn đi cùng chúng ta trải nghiệm một chút, nàng do ta phụ trách, nếu nàng xảy ra chuyện các vị không cần e ngại, nên làm thế nào thì làm như thế”
Nếu Vân Tố Thường đã nói như vậy, đương nhiên cũng không có ai phản đối, mấy người đều để thú cưỡi của mình ở lại bên ngoài, từng người nối đuôi nhau tiến vào Động Huyền Nguyên.
Đảo Huyền Nguyên thoạt nhìn cũng không lớn lắm, toàn bộ hòn đảo tựa như một ngọn núi lửa. Đi vào từ phía trên miệng núi lửa, bên trong lại là một thế giới hang động khổng lồ, trong hang động thông suốt bồn phía, ẩn chứa rất nhiều dị chủng.
Dị chủng bên trong Động Huyền Nguyên rất đặc sắc, loại phổ biến và đặc biệt nhất tên là Huyền Ngọc Tinh, những Huyền Ngọc Tỉnh này có thể di chuyển tự do giữa các bức tường đá và xuất hiện ở bất kỳ ngóc ngách nào của Động Huyền Nguyên, khiến cho người ta khó lòng phòng bị.
Vì vậy nếu tiến vào Động Huyền Nguyên, tinh thần nhất định phải rất †ập trung, bất kỳ lúc nào, bất kỳ nơi nào đều có khả năng bị Huyền Ngọc Tinh tập kích.
Bất cứ lúc nào cũng có thể có một cặp móng vuốt hoặc một cái miệng †o như chậu máu thò ra từ mặt đất hoặc những tảng đá xung quanh.
“Hàn huynh, đây là lần đầu tiên ngươi tới Động Huyền Nguyên, cần phải chú ý hơn, không được bất cẩn. Huyền Ngọc Tinh xuất quỷ nhập thần, nếu có gì sơ xuất, đến lúc đó chưa chắc bọn ta đã đến cứu kịp.” Vân Tố Thường nói.
Hàn Sâm gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu, đồng thời âm thầm triển khai Động Huyền Khí Tràng, thu hết mọi thứ xung quanh ở trong đầu, bất kì biến hóa nhỏ nào trong bán kính 10 mét cũng không thể thoát khỏi sự theo dõi của hắn.
Đi trong động được hơn một dặm cũng không phát hiện ra sự tồn tại của dị chủng nhưng Hàn Sâm vẫn không lơ là, Động Huyền Khí Tràng vấn luôn mở ra.
Đột nhiên, Hàn Sâm nhìn thấy ở dưới mặt đất phía trước, một cặp móng vuốt màu đen ngọc thạch như tay quỷ duỗi ra ngoài, thoắt cái đã chộp lấy hai chân của Vân Tố Y.
Những chiếc vuốt trên cái móng huyền ngọc sáng lóe lên ô quang sắc lẻm như một con dao găm, nếu bị nó bắt được không chừng cả bàn chân sẽ bị chặt đứt.
Bởi vì lâu như vậy mà không gặp phải Huyền Ngọc Tỉnh, tinh thần Vân Tố Y cũng hơi buông lỏng, hơn nữa nàng chỉ là cấp Tử Tước, không có đủ khả năng phản ứng ngay lập tức
Hàn Sâm vừa suy nghĩ, Chú Ngữ đã lập tức xuất hiện trước mặt hắn, hai khẩu súng đồng thời bắn ra, chỉ nghe thấy hai tiếng đoàng đoàng, hai cặp móng quỷ huyền ngọc thò từ dưới đất lên đã lập tức bị viên đạn bắn xuyên qua.
Ỡ vị trí mà đạn bắn xuyên qua, ngoài vết đạn ra còn có một dấu chú văn.
Móng quỷ huyền ngọc bị thương bèn rụt vào trong đá, hoàn toàn không để lại bất cứ dấu vết gì, nơi đó vẫn là mặt đất đá nguyên vẹn, cứ như chưa từng xuất hiện vậy.
Nhưng Hàn Sâm lại đột nhiên phát hiện ra hắn dường như có thể cảm nhận được vị trí của cặp móng quỷ huyền ngọc kia. Tuy bị ngăn cách bởi một tầng đá dày nhưng trên cặp móng quỷ huyền ngọc giống như được gắn một thiết bị phát tín hiệu để Hàn Sâm có thể cảm nhận được rõ ràng vị trí của chúng.
“Linh Văn của Chú Ngữ còn có cả năng lực này sao?” Trong lòng Hàn Sâm có chút kinh ngạc, như vậy nơi bị Chú Ngữ bắn trúng sẽ tương đương với việc bị cài đặt thiết bị theo dõi, mặc dù không có khả năng gây sát thương nhưng loại năng lực này cũng rất thiết thực.
Hết chương 1973.
Bạn cần đăng nhập để bình luận