Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2461. Núi đá như nhau.

Hàn Sâm nhìn về phía người phụ nữ với ánh mắt phức tạp. Hắn đương nhiên muốn biết, thế nhưng người phụ nữ này hiển nhiên không thể nói cho hắn biết đơn giản như vậy.
Người phụ nữ nhìn biểu cảm của Hàn Sâm cười: “Muốn biết cũng không khó, ngươi chỉ cần làm một việc thay ta, ta sẽ nói hết thảy cho ngươi biết.”
“Ngươi mạnh như thế thì có chuyện gì không giải quyết được, ta thì có thể giúp đỡ được chuyện gì cơ chứ?” Hàn Sâm do dự hỏi.
Người phụ nữ mỉm cười: “Ngươi không phải lo lắng, đây không phải chuyện nguy hiểm. Chỉ bởi vì ta không ra khỏi hòn đảo này được, cho nên mới muốn để ngươi đi làm thay ta.”
Hàn Sâm nhìn người phụ nữ không nói lời nào, hắn không tin chuyện này thật sự chỉ đơn giản như vậy.
Người phụ nữ dừng một chút rồi nói ra: “Sau khi ngươi đi ra khỏi hòn đảo này, cứ đi về hướng bên kia, không bao lâu ngươi sẽ nhìn thấy một vầng sáng. Sau đó ngươi cứ đi theo chùm ánh sáng này, cuối cùng ngươi sẽ thấy một hòn đảo giống hệt hòn đảo này. Tuy nhiên trên hòn đảo kia không có tòa nhà gõ, đến lúc đó ngươi hãy cắt ngang đỉnh ngọn núi kia đi giống như nơi này vậy thì việc mà ngươi nên hoàn thành sẽ xong rồi.”
“Nơi đó có sinh vật gì không?” Hàn Sâm hỏi.
Người phụ nữ lắc đầu: “Không có, tuy nhiên ngươi cần phải nhớ lấy một điều. Sau khi ngươi thấy chùm ánh sáng này, dù thế nào đi chăng nữa ngươi cũng không được nói chuyện, chỉ cần ngươi không nói lời nào thì sẽ không có bất cứ nguy hiểm gì. Nếu như ngươi nói, dù chỉ là nói một chữ, thì ngươi chắc chắc sẽ phải chết.”
“Chùm ánh sáng này rốt cuộc là gì vậy?” Hàn Sâm hỏi.
“Ta không biết nó là gì. Có đi hay không thì tùy ngươi quyết định, ta sẽ không ép buộc ngươi.” Người phụ nữ nói dứt lời thì không để ý đến Hàn Sâm nữa mà tiếp tục làm nghiên cứu của nàng.
“Ta có thể nhìn xem những thuật gen này được không?” Hàn Sâm chỉ vào những quyển sách trên giá sách nói.
Đây đều là thuật gen cao nhất của các tộc. Cho dù Hàn Sâm không luyện, chỉ nhớ kỹ chúng, thì sau này biết đâu có thể dùng đến.
“Nếu ngươi chịu đi, sau khi trở về ngươi muốn xem bao nhiêu cũng được, còn hiện tại ngươi có thể đi ra ngoài.” Người phụ nữ không ngẩng đầu lên mà nói.
Hàn Sâm đành phải bay ra ngoài từ cửa sổ, rời khỏi viện này, hạ xuống ở bên ngoài. Chứng bệnh thích sạch sẽ và chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của người phụ nữ này quá nghiêm trọng. Nếu không phải nàng cần Hàn Sâm làm việc cho mình, nàng chắc chắn sẽ không đồng ý để Hàn Sâm dùng đồ của nàng.
Hàn Sâm nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định đi nơi mà người phụ nữ này nói nhìn xem.
Người phụ nữ đã cần hắn đi làm việc, cho nên nàng đương nhiên sẽ nói cho hắn biết có nguy hiểm hay không. Nếu Hàn Sâm xảy ra chuyện gì, không hoàn thành được việc của nàng thì nàng cũng không có chỗ tốt gì.
“Cho dù có nguy hiểm, thì chắc hẳn cũng là chuyện sau khi hoàn thành nhiệm vụ đó.” Hàn Sâm biết ít nhiêu, những chuyện mà người phụ nữ nhờ hắn đi làm rất có thể là vì thoát khỏi đây.
“Ta đồng ý đi, tuy nhiên có thể nói cho ta biết Thánh Chủ làm thí nghiệm gì trước hay không?” Hàn Sâm nói về hướng tòa nhà gõ.
“Trở về thì ta sẽ nói cho ngươi.” Âm thanh lạnh lùng của người phụ nữ truyền ra từ trong nhà gõ.
“Ta sợ sau khi ta trở lại, ngươi không ở nơi này nữa.” Hàn Sâm nói.
Người phụ nữ im lặng một lúc lâu. Hàn Sâm vẫn chưa nghe được người phụ nữ nói tiếp, không biết rốt cuộc nàng có ý gì. Chính lúc đang chuẩn bị mở miệng nói gì, hắn đã thấy một vật bay ra từ cửa sổ.
Hàn Sâm đưa tay đón được vật kia, phát hiện nó là một quyển sách bằng đá, thế nhưng giống như bị lực lượng nào đó khóa cứng. Hàn Sâm có làm thế nào cũng không mở ra được.
“Việc mà ngươi muốn biết đều ở trong đó. Đến khi ngươi làm xong việc, cấm chế trên quyển sách này tự nhiên sẽ biến mất, có đi hay không do chính ngươi quyết định.” Người phụ nữ nói.
Hàn Sâm nhìn sách đá ở trong tay. Hắn không thể xác định được lời mà người phụ nữ nói là thật hay giả, nhưng bây giờ cũng không có cách nào khác, chỉ có thể tin tưởng người phụ nữ một lần. Nếu không hắn sẽ không thể biết được sự thật.
“Ta đi.” Hàn Sâm thu lại sách đá, cắn răng hỏi: “Trong truyền thuyết, Thánh Vực có một không gian dị chủng tên là Tí Hộ Sở, ngươi có biết nơi này hay không?”
“Đó là nơi Thánh Chủ nghiên cứu Thánh Linh bất tử, ta chưa từng đi vào, cũng không rõ lắm.” Người phụ nữ nói.
Người phụ nữ không biết về chuyện Tí Hộ Sở. Điều này làm cho Hàn Sâm có đôi chút thất vọng.
Hàn Sâm vốn muốn hỏi thêm vài vấn đề nữa, thế nhưng nghe người phụ nữ nói: “Trước khi ngươi đi, ta sẽ không trả lời bất cứ vấn đề gì của ngươi.”
“Dù sao ngươi cũng phải nói cho ta, hình dạng chùm ánh sáng này dài ngắn thế nào chứ?” Hàn Sâm nói.
“Ngươi thấy nó rồi thì có thể tự nhận ra được.” Người phụ nữ lạnh nhạt nói.
Hàn Sâm bất đắc dĩ nhún vai, đành phải bay đi dựa theo phương hướng mà người phụ nữ nói.
Giữa biển mây màu vàng nhạt, đồ vật mà mắt có thể nhìn thấy rất có hạn. Hàn Sâm mở ra lĩnh vực Động Huyền, cũng chỉ có thể cảm ứng được đồ vật bên trong phạm vi của lĩnh vực Động Huyền.
Nơi này không có gì khác biệt nơi khác. Ngoài áng mây ra thì chỉ có áng mây. Điểm khác biệt là, nơi này không có Dị chủng, dù chỉ một con.
Hàn Sâm đi thẳng về phía trước theo phương hướng mà người phụ nữ đã chỉ. Sau khi bay khoảng ba bốn giờ, hắn quả thật thấy một vầng sáng xuất hiện trước mặt.
Chùm ánh sáng này giống như mặt trời đỏ rực trong mây lúc chập tối. Nó thoạt nhìn như một cái đèn lồng lớn. Giống như những gì người phụ nữ nói với hắn, chỉ cần hắn nhìn thấy nó thì có thể nhận ra được.
Lúc Hàn Sâm phát hiện chùm ánh sáng này, chùm ánh sáng cũng phát hiện ra hắn, lơ lơ lửng lửng bay tới, quay vài vòng xung quanh người Hàn Sâm.
Hàn Sâm vẫn ghi nhớ lời người phụ nữ nói, ngậm miệng không phát ra chút âm thanh nào.
Chùm ánh sáng quay quanh hắn vài vòng, rồi dường như đã mất đi hứng thú đối với hắn, tự bay về phía xa.
Hàn Sâm thở dài một hơi rồi vội vàng đuổi theo, chậm rãi bay theo sau chùm ánh sáng kia.
Chùm ánh sáng đi rất chậm, tuy nhiên lại bay tới bay lui, không có một phương hướng cố định nào, lúc bên trái, lúc bên phải, lúc hướng về phía trước, thậm chí có lúc lại bay về phía sau.
Mặc dù Hàn Sâm có nghỉ ngờ trong lòng nhưng cũng chỉ có thể đi theo nó.
May mà, mặc dù chùm ánh sáng đổi tới đổi lui, nhưng cũng không gặp phải nguy hiểm gì, không đụng phải thứ gì, dù chỉ là một Dị chủng.
Đi theo đoàn ánh sáng không bao lâu, một cái bóng khổng lồ mờ mịt đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn. Hàn Sâm nhìn kỹ, lập tức vui mừng. Cái bóng khổng lồ kia, bất ngờ lại là một hòn đảo.
Đến khi Hàn Sâm cách gần một chút, hắn mới phát hiện hòn đảo kia giống như đúc hòn đảo, nơi người phụ nữ ở, giống đến mức hoa cỏ cây cối trên đảo cũng phân bố như nhau.
Chùm ánh sáng rơi trên đảo, nằm nghỉ ngơi trên bụi cỏ, thoạt nhìn như ngủ thiếp đi.
Hàn Sâm vội vàng lên đảo, lập tức cảm thấy thân thể chìm xuống. Khi lên đảo rồi, nơi này có lĩnh vực cấm không.
Hiện tại, hắn cũng không thể lo lắng được nhiều như vậy. Hàn Sâm đi về phía ngọn núi, chẳng mấy chốc đã đến trước núi, vẫn là thêm đá quen thuộc kia. Hàn Sâm đi hết con đường, đến thềm đá cuối cùng, mới phát hiện không có bệ đá trên đỉnh núi hoặc tòa nhà gỗ và sân, chỉ có một mỏm núi nhô ra cao khoảng chừng mười mấy trượng trên đó. Ở bệ đá trên đỉnh núi, Hàn Sâm nhìn thấy một ký hiệu kỳ quái, ký hiệu kia có màu đen, chiếm hơn phân nửa vách núi, không biết nó có ý nghĩa gì.
Hàn Sâm đoán rằng đây có thể là hòn đảo phong cấm. Nếu nó bị phá hủy, người phụ nữ kia có thể trốn thoát.
Hết chương 2461.
Bạn cần đăng nhập để bình luận