Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 359: Kinh Thiên Thất Chiết

- Tránh ra!
Trần Tử Thần quát to lên một tiếng, đồng thời triệu hoán ra một thanh trường thương dài đến hơn hai mét, mũi chân điểm lên trên vách đá một cái, thân hình lập tức xông lên, trường thương điên cuồng công kích vào con chim quái lạ kia.
Mặc dù bọn Trần Nam Tinh cũng nhao nhao mau chóng tản ra, năm ngón tay của bọn họ dùng sức, trực tiếp xuyên vào trong nham thạch, vậy mà ở trên vách núi đá giống như giẫm trên đất bằng nhanh chóng bỏ chạy.
Hàn Sâm hơi có chút ngoài ý muốn, tố chất thân thể của của bọn Trần Nam Tinh đúng là rất cao, nhưng mà muốn làm được tới mức này, nhất định là đã luyện qua công phu đặc thù trên tay, nếu không thì đánh xuyên qua nham thạch không khó, khó khăn là như thế nào liên tục xỏ xuyên qua, ngón tay của Tiến Hóa Giả bình thường cũng không thể chịu được.
Một thương của Trần Tử Thần phá không đánh tới, con chim quái lạ kia lại xoay quanh ở trên bầu trời, chờ cho Trần Tử Thần hết thế mới hung ác đập hai cánh, trảo lớn hung hăng bắt tới Trần Tử Thần.
Hàn Sâm vốn tưởng rằng Trần Tử Thần có được cánh thần huyết mới dám phá không mà chiến, nhưng mà ai ngờ Trần Tử Thần vậy mà không có cánh, mắt thấy con chim quái lạ sắp bắt được y, thân thể Trần Tử Thần mạnh mẽ xoay chuyển ở trên không trung, vậy mà lăng không mượn lực, cứ thế lướt ngang ra ba mét, tránh né móng vuốt của con chim quái lạ kia, đồng thời trường thương một lần nữa đánh ra, hung hăng đâm về cánh của con chim quái lạ kia một cái.
Con chim quái lạ kia cũng vô cùng giảo hoạt, nhanh nhẹn bay ngược về phía sau, tránh né trường thương của Trần Tử Thần.
Mắt thấy Trần Tử Thần đại chiến với con chim quái lạ kia ở trên không trung, thân thể vậy mà liên tiếp lăng không mượn lực, quả thực giống như một con chim quái lạ hình người lướt ngang trái phải, thật sự là quỷ dị tới cực điểm.
Cho đến sau lần lăng không mượn lực lướt ngang thứ ba, Trần Tử Thần mới từ không trung rơi xuống, nhưng mà mũi thương chỉ là thoáng mượn lực trên vách đá, vậy mà lại lần nữa phá không lao lên.
Hàn Sâm nhìn thấy thế rất là kinh ngạc, Trần Tử Thần lại có thể lăng không mượn lực ba lượt ở trên không trung, thân pháp như vậy thật sự là khiến người ta kinh ngạc, Hàn Sâm tự hỏi nếu không có cánh thì tuyệt đối không làm được tới loại trình độ này.
Mặc dù ở bên trong Sâm La Vạn Tượng, cũng không ghi lại loại thân pháp kỹ xảo quỷ dị này, cũng không biết Trần Tử Thần rốt cuộc là ai, vậy mà có được thân pháp như vậy.
Đột nhiên, con chim quái lạ kia kêu lên một tiếng phá không bay lên, đã đáp xuống phía trên một ngọn núi, mà ở bên cạnh con chim quái lạ to lớn kia, lại đang đứng một người.
- Kinh Thiên Thất Chiết của Trần gia quả nhiên danh bất hư truyền.
Người nọ nhìn Trần Tử Thần rơi xuống vách đá, lạnh nhạt nói.
Bọn Trần Tử Thần nghe xong lời này thì sắc mặt đều biến hóa, Trần Tử Thần lại nhìn tới người kia hỏi:
- Nếu đã biết Kinh Thiên Thất Chiết của Trần gia, có lẽ cũng không phải là người ngoài, tại sao phải đánh lén chúng tôi?
Bây giờ đã rất rõ ràng, con chim quái lạ kia cũng không phải là dị sinh vật hoang dã, mà là sủng vật được người nọ nuôi nấng.
- Thần thiếu nói quá lời rồi, tôi chỉ là muốn thấy phong thái của Kinh Thiên Thất Chiết của Trần gia mà thôi.
Người kia nói xong, người đã bước lên trên lưng con chim ba chân quái lạ, con chim quái lạ bay xuống, cách bọn Trần Tử Thần không xa vỗ cánh lơ lửng bất động ở trên bầu trời.
Lúc này Hàn Sâm mới nhìn rõ ràng bộ dáng của người kia, ăn mặc một thân áo giáp liền thân màu đen, ngay cả mặt đều giấu ở bên trong đó, căn bản không nhìn thấy tướng mạo của y.
- Rốt cuộc mày là ai? Là người một nhà thì cho biết tên họ, nếu không đừng trách nắm đấm của Trần gia bọn tao không lưu tình.
Trần Nam Tinh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người nọ quát hỏi.
- Tên của tôi là Diệp Vũ Phong, có lẽ là mọi người chưa từng nghe nói, nhưng mà tôi là học sinh của tổng quán Chiến Thần Võ Đạo Quán, cũng không tính toán là người ngoài Trần gia.
Người đàn ông mặc khôi giáp màu đen kia lạnh nhạt nói.
- Thì ra là người của Chiến Thần Võ Đạo Quán, khó trách dám đánh lén chúng tôi, sau này chúng tôi sẽ cẩn thận lý luận với Hoàng Phủ Hùng Thành mới được.
Trần Nam Tinh có chút tức giận nói ra.
Diệp Vũ Phong lại thờ ơ nói:
- Chiến Thần Võ Đạo Quán cùng Trần gia là thế giao, tôi sao có thể cố ý đánh lén các vị, sở dĩ ngăn mấy người lại, thứ nhất là muốn kiến thức Kinh Thiên Thất Chiết của Trần gia một chút, thứ hai cũng là cứu mấy vị một mạng.
- Lời này có ý gì?
Trần Tử Thần nhìn Diệp Vũ Phong hỏi.
- Có lẽ mấy người đều muốn đi tới sào huyệt dị sinh vật, tôi cũng không gạt mấy người, trước đó tôi đã đi qua rồi, chỉ là dị sinh vật ở bên trong quá mạnh, ngoại trừ thiếu chút nữa ném đi mạng nhỏ ở bên trong, thu hoạch gì cũng không có, cho nên mới muốn nhắc nhở mấy người một chút.
Diệp Vũ Phong nói.
- Ý tốt đã nhận, nhưng mà chuyện của Trần gia chúng tôi, không cần người của Chiến Thần Võ Đạo Quán quan tâm.
Trần Nam Tinh hừ lạnh một tiếng, liền đi tới lối vào của sào huyệt dị sinh vật.
Trần Tử Thần liếc nhìn Diệp Vũ Phong, sau đó mới đi theo Trần Nam Tinh.
Bọn họ không biết là Diệp Vũ Phong có phải là học sinh của Chiến Thần Võ Đạo Quán thật hay không, nhưng đối với sào huyệt dị sinh vật đương nhiên là không chịu buông tha cho.
Lại nói bọn họ tự tin đã là Tiến Hóa Giả, cho dù ở bên trong thực sự có dị sinh vật lợi hại gì đó, bọn họ cũng dám chắc có thể ứng phó, dù sao sáu Tiến Hóa Giả cũng không phải là giả.
- Trong sào huyệt có dị sinh vật gì lợi hại?
Hàn Sâm lại không vội vã đi theo, nhìn Diệp Vũ Phong ở trên lưng chim hỏi.
- Không nghĩ tới Tệ thần đại danh đỉnh đỉnh lại là người của Trần gia.
Diệp Vũ Phong cũng đang quan sát Hàn Sâm, nhưng mà hai bên đều mặc áo giáp liền thân, ai cũng không thấy rõ mặt thật của đối phương.
- Tôi chỉ là lấy tiền tài của người rồi dẫn đường cho họ, cũng không có quan hệ gì với Trần gia.
Hàn Sâm thuận miệng nói.
- Thì ra là thế, vậy tốt nhất cậu không nên đi vào, nếu không vì chút tiền tài mà nộp mạng thì đúng là thiệt thòi lớn rồi.
Diệp Vũ Phong khẽ cười nói.
- Chỉ sợ anh còn không biết đi, bọn Trần Nam Tinh đều là Tiến Hóa Giả rồi, chẳng lẽ anh cho rằng dị sinh vật ở trong sào huyệt có thể tổn thương được sáu Tiến Hóa Giả sao?
Hàn Sâm thăm dò một câu.
Diệp Vũ Phong mỉm cười:
- Cậu cũng không cần thăm dò tôi, nói cho cậu biết chỉ sợ cậu cũng sẽ không tin, Tiến Hóa Giả như anh em Trần gia, đừng nói là có sáu người, cho dù là có sáu mươi người cũng vô dụng, nếu như bọn họ lui nhanh, có lẽ còn có thể sống mấy người, nếu như lui chậm, có thể còn sống đi ra một hai người hay không đều rất khó nói.
- Về phần cậu, tốt nhất vẫn không nên đi vào, những dị sinh vật ở trong đó không nhận ra cậu là Tệ thần đâu.
Nói xong, Diệp Vũ Phong liền khống chế con chim ba chân quái lạ hướng về lối vào sào huyệt dị sinh vật bay đi.
Nhưng anh ta chỉ đứng ở bên ngoài cửa vào, cũng không có ý định muốn đi vào, thoạt nhìn càng giống như là đợi bọn Trần Tử Thần từ bên trong đi ra.
Lúc Hàn Sâm đi tới bên ngoài cửa vào, bọn Trần Tử Thần đã đi vào bên trong một lúc, đi rất nhanh, thoạt nhìn giống như là sợ Diệp Vũ Phong không rõ lai lịch cùng bọn họ cướp đoạt trứng dị sinh vật ở bên trong vậy.
Hàn Sâm nhìn vào bên trong mấy lần, liền ở bên cạnh tìm một tảng đá lớn ngồi xuống, cũng không đi theo anh em Trần gia vào.
- Cậu không đi vào à?
Diệp Vũ Phong có chút kinh ngạc nhìn Hàn Sâm.
- Không phải là anh đã nói bên trong rất nguy hiểm sao, khuyên tôi không nên vào?
Hàn Sâm hỏi ngược lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận