Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1893. Người gác cửa

Hàn Sâm đã từng nhìn thấy đầu trọc nhiều rồi nhưng mà phụ nữ đầu trọc thì rất ít, một người phụ nữ trọc lóc cả đầu mà vẫn xinh đẹp như vậy thì thật sự hắn chưa từng nhìn thấy.
Gương mặt xinh đẹp và khí chất lạ thường kia hoàn toàn không làm ảnh hưởng đến sự xinh đẹp của nàng, làm cho người ta không còn để ý đến chuyện không có tóc nữa.
Không giống như Ý Phật Vương, trên đầu của người phụ nữ Phật tộc không có sẹo hình nhãn mà chỉ có một nốt ruồi màu đỏ ở trên trán.
lô phía sau người phụ nữ Phật tộc lại có một người đàn ông Phật tộc đi xuống, sau đó còn có mấy người của tộc Rebet.
“Phật nữ Bất Ngữ, nơi khỉ ho cò gáy như tinh cầu Nhật Thực này chẳng có gì đẹp cả, thực sự không phải là một địa điểm tốt để đi du ngoạn.” Một người đàn ông dẫn đầu tộc Rebet nói với người phụ nữ Phật tộc kia.
Nàng khẽ mỉm cười đáp: “Ta và Vô Hoa cũng chỉ muốn gặp đệ tử của Đao Phong Nữ Hoàng bệ hạ một lần, không có ý định dạo chơi tinh cầu Nhật Thực đâu.”
Vô Hoa Phật tử cũng nhẹ nhàng nói: “Nghe nói Tinh tộc tên là Hàn Sâm kia mang ra một thanh đao khí cấp Vương từ trong Tinh cầu Đao Phần, hơn nữa còn đã luyện thành Nha Đao chỉ pháp, không biết là thật hay giả?”
“Đúng là như vậy, nhưng hắn mới chỉ là cấp Nam Tước thôi, bởi vì tư chất quá kém, Đao Phong Nữ Hoàng đại nhân đã hao tốn rất nhiều tài nguyên, đến bây giờ vẫn khó có thể làm cho hắn thăng lên cấp Tử Tước, sợ rằng sẽ không lọt được vào nhãn pháp của Phật nữ và Phật †ử các ngươi đâu.” Dạ Vô Hoan trầm ngâm đáp.
“Không sao cả, trong lòng bọn ta cũng chỉ cảm thấy tò mò, muốn nhìn xem hắn là sinh vật như thế nào thôi.” Bất Ngữ mỉm cười nói.
“Mời hai vị” Dạ Vô Hoan đi phía trước dẫn đường.
Đến cổng của căn cứ, Dạ Vô Hoan lập tức quát lên với người gác cửa: “Mau đi báo cho chủ nhân Hàn Sâm của nhà ngươi, Dạ Vô Hoan, Hắc Nhai và Phật nữ Bất Ngữ, Phật tử Vô Hoa tới chơi, để cho hắn tới đây tiếp đón.”
Dứt lời, Dạ Vô Hoan lại ra dấu mời với Vô Hoa và Bất Ngữ: “Mời hai vị vào bên trong.”
Nhưng mà mọi người mới đi được vài bước thì lại bị người gác cửa đó ngăn lại: “Không được tự ý ra vào trọng địa của căn cứ”
“Tránh ra.” Dạ Vô Hoan lạnh lùng liếc nhìn người gác cửa một cái, muốn cưỡng ép đi vào bên trong.
Người gác cửa không nói hai lời, hắn triệu hồi ra một thanh thái đao khổng lồ lập tức chém về phía Dạ Vô Hoan.
“To gan, chỉ là một tên đầy tớ mà cũng dám ra tay với Dạ Vô Hoan ta.” Dạ Vô Hoan giận dữ đánh một chưởng về phía thái đao, muốn đánh ngã người gác cửa trong một chưởng.
Nhà họ Dạ vẫn luôn không có ấn tượng tốt đối với Hàn Sâm, lúc ở Nguyệt Chi Đại Điển, nhà họ Dạ lại phải làm nền cho Hàn Sâm, khiến trong lòng Dạ Vô Hoan vô cùng khó chịu, cho nên hắn mới ra tay nặng nề như vậy.
Dạ Vô Hoan nhìn thấy người gác cửa chỉ là một Nam Tước, với tu vi cấp Tử Tước của hắn, giết một Nam Tước há chẳng phải rất dễ dàng sao.
Ngay khoảnh khắc bàn tay tiếp xúc với thái đao, lại thấy thái đao khổng lồ nhẹ nhàng giống như cá bơi, lướt qua cổ tay của hắn cắt ra một vết rách.
Mặc dù vết thương không nặng nhưng lại làm cho khuôn mặt của Dạ Vô Hoan đỏ bừng cả lên, hắn cảm thấy dường như phải chịu sự nhục nhã lớn lao.
Đường đường là con của Dạ Hà Vương mà lại bị một Nam Tước gác cửa gây thương tích, truyền ra ngoài thì thực sự quá mất mặt rồi.
Thần quang ở trên người Dạ Vô Hoan nở rộ, hắn đã dùng toàn lực, dường như muốn giết chết người gác cửa ngay tại chỗ.
Đáng tiếc Dạ Vô Hoan lại tìm nhầm đối tượng rồi, nếu như là Nam Tước bình thường thì đương nhiên khó mà ngăn được ba quyền hai chưởng của hắn, có thể chết ngay dưới chưởng của hắn rồi.
Nhưng mà người gác cửa này lại là nữ đầu bếp Long tộc.
Mặc dù nữ đầu bếp Long tộc chỉ là một Nam Tước, nhưng mà nàng đã sống bao nhiêu năm, kỹ xảo mạnh mẽ sánh ngang với cấp tông sư, một thằng nhóc nhỏ tuổi như Dạ Vô Hoan còn xa mới sánh bằng được.
Dạ Vô Hoan đánh ra từng chưởng ấn thần quang với sức mạnh vô địch nhưng thân pháp của nữ đầu bếp Long tộc thay đổi không ngừng, dùng một thanh thái đao đấu với hắn, nhất thời Dạ Vô Hoan lại chẳng thể làm gì được nàng.
Phật nữ Bất Ngữ và Phật tử Vô Hoa đều ngạc nhiên quan sát, một Nam Tước giữ cửa lại có thể giao đấu lâu như vậy với Dạ Vô Hoan, thật sự có chút vượt ra khỏi tưởng tượng của bọn họ.
“Đao pháp thật kỳ diệu, dường như đã ngưng tụ được ra đao ý rồi, một Nam Tước có thể luyện được đao pháp đến trình độ như này thực sự rất đáng trân trọng.” Phật tử Vô Hoa càng xem lại càng cảm thấy kinh ngạc.
Gương mặt của Dạ Vô Hoan cũng đã phình ra thành màu gan lợn, hắn dùng thân phận của một Tử Tước giết một Nam Tước giữ cửa, vậy mà đến bây giờ vẫn chưa đắc thủ, hơn nữa còn ở ngay trước mặt hai vị Phật nữ và Phật tử, làm cho hắn có cảm giác cực kỳ mất mặt.
“Các ngươi đang làm gì vậy?” Đột nhiên nghe thấy một âm thanh truyền đến từ cách đó không xa.
Mọi người quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy ba nam một nữ cộng thêm một thú con ngân sắc trở về từ bên ngoài, người dân đầu chính là Hàn Sâm.
Dạ Vô Hoan lạnh lùng nhìn Hàn Sâm nói: “Hàn Sâm, người dạy đầy tớ của mình như thế nào vậy? Lại dám ngăn cản mấy vị vương tử, Phật tử và Phật nữ, còn dám ra tay với bổn vương tử, nếu như ngươi không dạy được thì để ta dạy giúp ngươi.”
Hàn Sâm nhận ra Dạ Vô Hoan, lúc trước ở trong đại điển Nguyệt Thần thì Dạ Vô Hoan cũng có ở đó.
“Long Nữ, có chuyện gì xảy ra vậy?” Hàn Sâm đi tới trước mặt Long Nữ rồi hỏi.
“Bọn họ muốn xông vào căn cứ bị ta ngăn lại.” Long Nữ trả lời.
“Làm tốt lắm.” Hàn Sâm võ vai Long Nữ, sau đó đi vào trong căn cứ, Cố Khuynh Thành cũng đi vào theo.
Đám người Dạ Vô Hoan trợn tròn mắt, không biết thế này là thế nào, Dạ Vô Hoan nhất thời giận dữ: “Hàn Sâm, ngươi có nghe thấy lời ta nói hay không, bọn ta cùng với Phật nữ Bất Ngữ và Phật tử Vô Hoa tới gặp ngươi, cái thái độ này của ngươi là sao hả? Có chút giáo dưỡng nào không thế?”
Hàn Sâm quay đầu liếc nhìn Dạ Vô Hoan một cái: “Chỗ này là tinh cầu Nhật Thực, không phải là vương cung của Dạ Hà Vương, ai cho phép các ngươi bước vào tinh cầu Nhật Thực? Ta cũng muốn hỏi Dạ Hà Vương đại nhân, đây là cách giáo dục của nhà họ Dạ sao?”
“Tới từ đâu thì ngay lập tức quay về đó, ta cho các ngươi nửa tiếng đồng hồ, đây là sự nể mặt dành cho Dạ Hà Vương đại nhân, sau nửa tiếng nếu như các ngươi vẫn còn chưa rời khỏi tinh cần Nhật Thực, vậy thì đừng trách Hàn Sâm ta không để ý đến tình cảm mà thực hiện theo khuôn phép của tinh cầu Nhật Thực ta.” Hàn Sâm lạnh lùng bỏ lại một câu, sau đó hắn cũng không thèm quay đầu lại cứ thế bước vào căn cứ.
Đám người Dạ Vô Hoan tỏ vẻ vô cùng tức giận, bọn họ không ngờ Hàn Sâm lại không nể mặt như vậy.
“Được được được, hôm nay bọn ta cũng muốn nhìn xem tinh cầu Nhật Thực có cái khuôn phép gì, anh Hắc Nhai, ngươi cảm thấy thế nào?” Sắc mặt Dạ Vô Hoan tái nhọt, hắn quay sang hỏi một người đàn ông vạm vỡ tai đen.
Hắc Nhai khẽ gật đầu, dường như hắn cũng đồng ý với lời nói của Dạ Vô Hoan.
Dạ Vô Hoan cũng không ngu ngốc, chưa nói đến Phật nữ Bất Ngữ và Phật tử Vô Hoa vẫn còn đang ở đây, cho dù là những người của tộc Rebet này thì cũng đều là những vương công quý tộc, trong đó còn có Hắc Nhai con trai của Hắc Nguyệt Vương, hắn cho rằng Hàn Sâm cũng không dám làm gì bọn họ.
Hơn nữa Dạ Vô Hoan cũng biết trên của tỉnh cần Nhật Thực cũng chẳng có cường giả thực sự nào cả, tối đa cũng chỉ là cấp Tử Tước mà thôi, một mình Hắc Nhai là có thể giải quyết được tất cả, thế nên hắn mới hỏi ý kiến của Hắc Nhai trước.
Chỉ ngại vì khuôn phép của Nguyệt Chi Hiệp và mặt mũi của Đao Phong Nữ Hoàng, thực sự họ cũng không tiện ra tay ở đây.
Nếu như Hàn Sâm đã ra tay với bọn họ trước, vậy thì đừng trách bọn họ, chắc chắn không thể đánh chết Hàn Sâm được nhưng giáo huấn hắn một chút thì vẫn có thể.
“Nếu như Hàn cư sĩ đã không hoan nghênh chúng ta, vậy thì chúng ta vẫn nên trở về thôi.” Phật nữ Bất Ngữ nhẹ nhàng nói, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp đã lóe lên một tia kinh ngạc.
Đệ tử này của Nữ Hoàng Đao Phong khác xa rất nhiều so với tưởng tượng của nàng, làm cho trong lòng nàng lại càng tò mò thêm vài phần.
“Hai vị không cần lo ngại, tất cả đã có ta và Hắc Nhai chịu trách nhiệm, hôm nay chúng ta ở lại đây chờ thêm nửa tiếng, ta muốn nhìn xem Hàn Sâm hắn có thể làm gì được chúng ta.” Dạ Vô Hoan cười khẩy nói.
Thấy Dạ Vô Hoan nói như vậy, Phật nữ Bất Ngữ và Phật tử Vô Hoa liếc nhìn nhau một cái rồi không nói gì nữa, bọn họ cũng vô cùng tò mò về Hàn Sâm, cũng muốn biết tiếp theo Hàn Sâm sẽ làm ra chuyện gì.
Hết chương 1893.
Bạn cần đăng nhập để bình luận