Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3043. Dị tượng thân mạch

Sức lực của Hàn Sâm đương nhiên không phải là điều mà Dương phu tử có thể so được, hắn dốc hết sức khống chế sức mạnh của mình thì chẳng khác gì với máy xúc, cái xẻng nhỏ bay vọt ra trong chớp mắt đã đào ra một rãnh nước khiến cho chất lỏng màu tím từ bên trong hố chảy ra ngoài.
Nói ra cũng lạ không biết chất lỏng màu tím đó rốt cuộc là gì, tốc độ bốc hơi vô cùng nhanh, sau khi chảy ra chưa được bao xa đã bốc hơi hết toàn bộ.
Xung quanh bốc lên làn sương mù màu tím sau đó bị cơn gió trên thảo nguyên thổi tan ra.
Dương phu tử không dám lại gần nhưng hắn cũng không dám bỏ đi, chỉ đành giậm chân đứng trông ngóng từ đằng xa, khẩn cầu cho Hàn Sâm tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì.
Hàn Sâm chết cũng không quan trọng nhưng mà không có sự bảo vệ của Hàn Sâm thì hắn sẽ gặp phiền phức lớn.
Không nói đến Ninh Tịnh vẫn đang tìm hắn, cả nhà Thạch Bác e rằng cũng không bỏ qua cho hắn.
“Rốt cuộc kiếp trước ta đã tạo nghiệt gì mà lại gặp phải cái đồ tự tìm đường chết như vậy…” Dương phu tử than vãn trong lòng.
Hàn Sâm đào kênh dẫn nước, nhưng nước suối màu tím lại liên tục ứa ra ngoài không hề có dấu hiệu suy giảm nào nên hắn chỉ đành nhảy vào trong nước suối để đào.
Dương phu tử đứng từ xa nhìn thấy Hàn Sâm nhảy vào nước suối thì cạn lời luôn, khóe mắt co giật liên tục: “Tìm đường chết…Đây chính là tự tìm đường chết mà…”
Hàn Sâm đứng bên trong nước suối cảm thấy nước suối màu tím đó hơi mát lạnh, cảm giác đó giống như được thoa rượu cồn vậy.
Nhưng mà cái thứ này bốc hơi nhanh hơn rượu cồn, cho nên mặc dù chất lỏng màu tím trào ra liên tục nhưng không hề tạo thành vũng nước với diện tích lớn. Hàn Sâm đứng bên trong đó cũng chỉ vừa mới qua đầu gối mà thôi.
“Dương lão, cái trứng gen dưới này chôn sâu bao nhiêu?” Hàn Sâm nhìn thấy Dương phu tử ở đằng xa không hề rời đi nên hét to với hắn một câu.
Lúc nãy Dương phu tử cũng đã nói, trứng gen trước khi nở ra khá mỏng, hắn sợ đào vỡ trứng gen.
Khóe mắt Dương phu tử giật giật, cuối cùng vẫn đáp: “Ban đầu ta đoán chắc cách tầm nửa thước, nhưng nếu đã có suối phun ác linh bên dưới nên phán đoán trước đây của ta có lẽ không chính xác, nhưng mà có thể chắc chắn không trên ba mét.”
Hàn Sâm nghe Dương phu tử nói vậy thì cắm cái xẻng thẳng xuống lớp bùn bên dưới con suối, ngay lập tức có một nguồn sức mạnh khủng bố truyền vào trong lớp bùn đất chém mặt đất tạo thành một cái rãnh sâu ba mét.
Bây giờ Hàn Sâm không thể sử dụng lĩnh vực Động Huyền nên không thể tra xét được tình hình bên dưới, nhưng mà năng lực khống chế sức mạnh vẫn còn đó, muốn chém sâu ba mét thì cũng không sai lệch một tí nào.
Ngay lúc rãnh lớn được chém ra, suối phun ác linh vốn chỉ to bằng cánh tay của trẻ sơ sinh trong chớp mắt lại như núi lửa phun trào cao đến mười mấy trượng khiến cho cả người Hàn Sâm đều ướt đẫm.
Gào!
Từ đằng xa Dương phu tử nhìn thấy bên trong nguồn nước phun ra có một quang ảnh màu tím phóng thẳng lên cao, dường như có một con cự thú đáng sợ ẩn bên trong mây mù. Quang ảnh cự thú phát ra tiếng gào thét, sau đó mới hóa thành tử khí tan biến vào không trung, dường như ánh nắng ráng chiều phía cuối chân trời cũng bị nhuộm thành màu tím.
“Đó là… Dị tượng thần mạch… Ác thú cổ…” Dương phu tử hoảng sợ ngồi phịch xuống đất, đôi mắt mở to nhìn lên hư không y như gặp quỷ vậy.
Hàn Sâm cũng nhìn thấy dị tượng thoáng qua đó, nghe thấy âm thanh của thú rống nhưng chẳng hề để tâm.
Sự phun trào của suối phun ác linh ban nãy như thể đã trút hết toàn bộ chất lỏng màu tím bên trong ra, nước suối nhanh chóng rút xuống dần, không còn phun ra nữa.
Còn chất lỏng màu tím phun ra lúc trước cũng nhanh chóng bốc hơi, chỉ trong chốc lát trên mặt đất đã không còn nửa giọt nước, nhưng mà trên không trung vẫn còn tử khí lờ mờ bao quanh, nhưng vừa bị ánh mặt trời chiếu vào thì tan biến ngay lập tức.
Hàn Sâm sợ làm tổn thương đến trứng gen cho nên sau khi vào trong rãnh thì dùng hai tay để đào, nhưng tốc độ cũng không chậm.
Lại đào thêm hơn ba thước nữa thì đột nhiên cảm thấy thứ chạm vào ngón tay có hơi khác thường, trong lòng không khỏi vui mừng: “Chắc đã đào đến rồi.”
Hàn Sâm vội vàng lấy tay gạt bùn đất bên cạnh ra, nhìn thấy một vật kim loại màu đen ở bên dưới còn tưởng rằng đó là trứng gen. Nhưng mà khi đào tiếp xuống phía dưới thì nhanh chóng phát hiện ra đó không phải là trứng gen gì đó.
“Cái quái gì đây?” Hàn Sâm hơi thắc mắc mà đánh giá món đồ mình đào ra.
Cho dù hắn không hiểu trứng gen thế nào đi nữa cũng có thể nhìn ra món đồ trước mắt truyệt đối không phải là trứng gen, trứng nhà ai mà lại trông giống cái chày gỗ lớn thế này?
Món đồ trước mặt là một trụ kim loại màu đen, đường kính của trụ to bằng cái miệng tô. Phần Hàn Sâm đào ra được chỉ hơn một mét, phần bên dưới còn chôn trong bùn đất, không biết bị chôn sâu bao nhiêu.
Phần lộ ra ngoài thoạt nhìn trông đen nhánh toàn thân, bên ngoài khắc rất nhiều ký hiệu và văn tự mà Hàn Sâm không biết trông giống như một cái cột sắt khắc đầy kinh văn.
“Dương lão, ngươi đến đây xem đây là thứ gì? Sao trong địa mạch lại có thể đào được cái trụ sắt vậy?” Hàn Sâm vẫy tay nói với Dương phu tử ở đằng xa.
Dương phu tử hình như bị dọa không hề nhẹ, nhưng nghe Hàn Sâm nói như vậy cơ thể khế run lên, từ trên mặt đất sột soạt bò dậy, chạy như bay đến bên cạnh rãnh lớn, nằm bò bên cạnh rãnh nhìn xuống dưới.
Vừa nhìn thấy sắc mặt Dương phu tử lập tức tái nhợt đi, tự lẩm bẩm như người mất hồn: “Tiêu rôi, tiêu rồi… Lần này thật sự gặp rắc rối to rồi…”
“Xem ra Dương phu tử nhận ra món đồ này, dù sao cũng đã đào ra rồi, ngươi nói xem rốt cuộc đây là thứ gì?” Sự hứng thú trong lòng Hàn Sâm ngày càng tăng lên.
Hắn thuộc kiểu người tò mò nhất, nếu không cũng không đến nông nỗi ngày hôm nay. Nét mặt của Dương phu tử càng giống như trời sập càng khiến hắn tò mò, muốn làm rõ xem đây rốt cuộc là chuyện gì.
“Chẳng trách… Chẳng trách trước đây ta không hề nhìn ra ở đây có suối phun ác linh… Lẽ nào ở đây thật sự có đồ trấn mạch… Đúng là xui xẻo tám kiếp mà, sớm biết ở đây có đồ trấn mạch có đánh chết ta cũng không đến đây đào trứng gen…” Dương phu tử hối hận tới xanh ruột.
“Dương lão, nếu ngươi còn nói như vậy nữa có tin ta nhét cái trụ sắt này vào người ngươi không?” Sắc mặt Hàn Sâm không tốt nhìn chằm chằm vào Dương phu tử nói.
Mặc dù tính tình của hắn rất tốt, nhưng ghét nhất người nói chuyện như vậy, trước đây đã gặp nhiều rồi nên trong lòng để lại ám ảnh.
Dương phu tử nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Hàn Sâm thì giật mình, vội nói: “Đại nhân chớ trách, lúc nãy chỉ là lão hủ quá kích động. Trụ sắt này chắc là vật, đó chính là thứ mà cường giả tối cao dùng để trấn áp địa mạch.”
“Tại sao lại phải trấn áp địa mạch?” Thấy Dương phu tử cuối cùng cũng biết nói chuyện hẳn hoi, sắc mặt của Hàn Sâm cũng hòa hoãn hơn một chút.
Dương phu tử lại thở dài nói: “Đương nhiên vì chủng gen cực kỳ hung ác trong địa mạch, sau khi những Cường giả đó phát hiện thì không muốn cho các chủng gen trong địa mạch đó ra đời nhưng lại không có đủ sức phá hủy nó, cho nên chỉ đành trấn áp nó bằng vật trấn mạch, để cho chủng gen đó không thể có mặt trên thế gian này.”
Hết chương 3043.
Bạn cần đăng nhập để bình luận