Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 911: Cửa Gỗ

Hàn Sâm sớm đã nhìn thấy dưới gốc cây có một người, hơn nữa còn là một người chết, thị lực của hắn mạnh hơn Sở Minh nhiều lắm, lúc Sở Minh còn chưa nhìn thấy, Hàn Sâm đã nhìn rành mạch cả rồi.
Người nọ ăn mặc quần áo của Liên Minh, là người trong Liên Minh không hề sai, chỉ là trang phục trên người y thoạt nhìn thì kiểu dáng có chút cũ kỹ, không giống như là sản phẩm của những năm gần đây.
Hàn Sâm đại khái suy đoán một chút, loại kiểu dáng trang phục này, ít nhất cũng là kiểu dáng lưu hành năm, sáu mươi năm trước.
Một nhân loại Siêu Việt Giả bị chết ở đây, chỉ là Hàn Sâm lại không nhìn ra y chết như thế nào, ở trên người y cũng không nhìn thấy vết thương, quần áo cũng rất hoàn chỉnh.
Kỳ quái hơn chính là, người này thoạt nhìn đã chết rất lâu rồi, trên quần áo cũng đã tích đầy bụi đất, nhưng mà mặt mũi của y vẫn còn có thể thấy rõ, chỉ hơi có chút khô héo, nhưng không có dấu hiệu hư thối.
- Đây hẳn là là một nhân loại đã chết đi rất lâu rồi.
Hàn Sâm nói phát hiện của mình cho Khúc Lan Khê cùng Sở Minh.
Sau khi ba người đến gần một chút, Khúc Lan Khê cùng Sở Minh quả nhiên thấy được thi thể của người kia, quần áo còn rất nguyên vẹn, khuôn mặt bảo trì vô cùng tốt.
Có thể thấy được đây là một người đàn ông trung niên, còn giữ một đám ria mép, trên mặt không có vẻ gì là thống khổ, thoạt nhìn thì có vẻ chết đi rất an tường.
Người đàn ông kia dựa lưng vào đại thụ chết đi, cây đại thụ kia sinh cơ bàng bạc, sinh cơ bên trong mạnh hơn Hàn Sâm nghĩ rất nhiều, hơn nữa bên trong mơ hồ có một loại sóng sinh mệnh kỳ lạ, khiến cho Hàn Sâm cảm thấy có chút kinh ngạc.
Thế nhưng mà ở bốn phía đại thụ lại không phát hiện ra thứ gì khả nghi, ngay cả một con dị sinh vật cũng không có, ngoại trừ tử thi của nhân loại này ra, liền một con kiến cũng không thấy đâu.
- Tôi xem một chút xem trên người y có đồ đạc gì không.
Sở Minh đi tới chỗ thi thể sờ soạng, bên cạnh người này không có các loại đồ đạc như là ba lô, trên người cũng chỉ có mấy cái túi quần áo.
Sở Minh sờ soạng mấy cái túi, thật đúng là để cho y móc ra được một vài thứ.
Có ví tiền cũng có một chút đồ vụn vặt, nhưng mà phần lớn đều là một ít đồ vật dùng hằng ngày, cũng không có chỗ nào thần kỳ.
- Nói không chừng trong ví tiền sẽ có đồ vật gì đó có thể chứng minh thân phận của y.
Sở Minh không kịp chờ đợi liền mở ví tiền ra, bên trong là một ít thẻ, còn có một ít tiền giấy, trừ ra thì chẳng còn cái gì cả.
Không có các loại đồ đạc có thể chứng minh thân phận như là danh thiếp, cũng không có thẻ làm việc, những cái thẻ đó bị Sở Minh móc ra, lần lượt từng cái một cầm trong tay xem.
Đều là một ít thẻ trí tuệ nhân tạo, ở chỗ này cũng không nhìn ra được manh mối.
Hàn Sâm nhìn thấy một tấm thẻ trong số đó, con ngươi co rút lại một chút, nhìn trên thẻ có dấu hiệu Cửu Mệnh Huyết Miêu, xem ra người này tám chín phần mười là thành viên của Huyết Mệnh Giáo.
Sở Minh và Khúc Lan Khê không nhận ra, thấy không có thu hoạch gì, Sở Minh lại sờ lên trên thân thể người nọ, muốn nhìn một chút xem còn có thứ gì ẩn giấu hay không.
- Đừng sờ nữa, người ta cũng đã chết đi lâu như vậy rồi, coi như là tiền bối của chúng ta, tôn trọng tối thiểu vẫn là nên có, đào hố chôn y đi, xem như nhập thổ vi an.
Khúc Lan Khê nói.
Tay Sở Minh vẫn không dừng lại, vừa sờ vừa nói:
- Ở đây thì nhập thổ vi an gì? Chết ở loại địa phương này, cho dù xuống đất, cũng chỉ có thể coi là chết ở nơi đất khách quê người, tìm thử xem có đồ vật chứng minh thân phận của y hay không, về sau mang thi thể y trở về Liên Minh an táng mới là đúng lý.
Sở Minh ngoài miệng thì nói như vậy, trên thực tế là muốn sờ xem có thể tìm được vật gì tốt hay không, tốt xấu gì người này cũng là một Siêu Việt Giả, nói không chừng trên người sẽ mang theo gen võ trang gì đó.
Nếu có gen võ trang cao cấp lưu lại, vậy thì sẽ phát đạt rồi, dù sao cũng là đồ vật của người chết, ngu sao không cầm.
Sở Minh ở phía trước không sờ được thứ gì, vừa muốn dời thi thể đi xem đằng sau y có thứ gì không, nói không chừng có túi hậu các thứ.
Dùng sức đẩy thi thể ra, lập tức có một đồ vật lăn ra ngoài, hấp dẫn ánh mắt của bọn Hàn Sâm.
Sở Minh ôm thi thể không có biện pháp đi nhặt vật kia lên, Hàn Sâm lại xoay người nhặt lên, chỉ thấy đó là một cái đồng hồ bỏ túi kiểu cổ.
Từ không biết bao nhiêu năm trước, đã không còn những thứ này nữa, đều là trí tuệ nhân tạo loại nhỏ, loại đồng hồ bỏ túi cơ giới hoá tinh khiết này, cũng chỉ có thể thấy ở trong tiệm đồ cổ hoặc là cửa hàng mỹ nghệ mà thôi.
Hàn Sâm mở nắp cái đồng hồ bỏ túi kia ra, đồng hồ bỏ túi đã ngừng chạy, giống như ngừng lại ở thời điểm chín giờ, bề ngoài của loại đồ cổ này, liền ngày tháng năm đều không có, cũng không biết rốt cuộc là dừng lại từ ngày nào.
Nhưng mà chuyện này cũng không có ý nghĩa gì, ở trong Tí Hộ Sở, cho dù loại đồng hồ cơ này cũng không có cách nào vận chuyển bình thường được.
Thế nhưng mà lúc ánh mắt của Hàn Sâm dời đi, lại thấy cái nắp bên trong của đồng hồ bỏ túi, cả người lập tức ngây dại.
Ở bên trong cái nắp có một bức ảnh nho nhỏ, trên tấm ảnh là hai người, một người đàn ông trung niên ôm một đứa bé trai khoảng tám tuổi, người đàn ông trung niên kia chắc là người chết này.
Mà đứa bé trai trong ảnh kia, Hàn Sâm trước kia đã từng thấy qua rồi.
Đứa bé trai trong tấm ảnh cũng không phải là Hàn Sâm, mà là cha của Hàn Sâm, ở bên trong album ảnh trong nhà, có không ít ảnh chụp khi còn bé của cha, Hàn Sâm đã xem qua không ít lần, chắc chắn sẽ không nhận lầm.
Bé trai ở trong tấm ảnh, tuyệt đối chính là cha của Hàn Sâm, mà ngay cả bộ quần áo trên người ông, Hàn Sâm đều đã nhìn thấy ở trong một tấm ảnh chụp trước kia.
Vật phẩm trang sức trên quần áo đều giống nhau, không có khả năng có chuyện trùng hợp như vậy, có hai đứa bé trai có hình dáng giống nhau, còn ăn mặc quần áo giống nhau như đúc, hơn nữa để cùng kiểu tóc.
Nhưng mà nếu nói đứa bé trai trong tấm ảnh là cha của Hàn Sâm, như vậy thì người đàn ông trong tấm ảnh này là ai? Vì sao y lại giữ một tấm hình như vậy?
Rõ ràng người đàn ông trung niên này cũng không phải là ông nội của Hàn Sâm, cũng không phải thái gia gia Hàn Kính Chi của hắn, hình và video của bọn họ thì Hàn Sâm đều đã xem qua, khác người đàn ông này rất nhiều, không có khả năng nhận lầm người.
Trong lòng Hàn Sâm có trăm ngàn ý nghĩ, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra nguyên cớ.
- Ồ, Tam Mộc, đứa bé trai ở trên tấm ảnh này có chút giống cậu đấy.
Sở Minh quay đầu lại nhìn thoáng qua đứa bé trai ở trên tấm ảnh, nói đùa.
- Xem ra cái đồng hồ bỏ túi này hữu duyên với tôi, tôi sẽ không khách khí nhận lấy.
Hàn Sâm lại mượn cơ hội trực tiếp nhét cái đồng hồ bỏ túi kia vào trong túi của mình, hắn muốn chờ sau khi trở lại Liên Minh sẽ hỏi mẹ, có lẽ mẹ biết người đàn ông trung niên này là ai.
- Một cái đồng hồ bỏ túi mà thôi, cho dù đồ cổ, ở địa phương quỷ quái này cũng không có tác dụng gì, vội vã đoạt như vậy làm gì?
Sở Minh nhếch miệng, lại lật thi thể lên một cái, cũng không còn vật gì có giá trị nữa.
Hàn Sâm đang chuẩn bị muốn đỡ thi thể của người kia trở về vị trí cũ, thế nhưng mà nhìn thoáng qua vị trí mà người đàn ông kia dựa lưng vào vừa rồi, lại phát hiện có chút thích hợp.
Lưng của người đàn ông kia tựa vào vùng thân cây kia, thoạt nhìn màu sắc của vỏ cây cùng màu sắc vùng bên cạnh hơi có chút bất đồng, vừa rồi lực chú ý của bọn họ đều bị thi thể hấp dẫn, cho nên không hề chú ý xem.
Lúc này Hàn Sâm nhìn kỹ, lại phát hiện màu sắc vỏ cây chỗ này tương đối đậm hơn một chút, hình dạng giống như một cánh cửa, bên trên còn có một chỗ tựa như sẹo cây nổi lên, thoạt nhìn vô cùng giống cái chốt cửa.
Người đàn ông trung niên này là tựa lên một cái cửa gỗ chết đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận