Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1018: Huyết Quả

- Lưu tiên sinh, thật sự là đa tạ anh rồi, lần này chúng tôi xem như là đã được mở rộng tầm mắt.
Trần Hổ nói với Lưu Ngọc Huyền.
Y cho rằng Huyết Dực Thú Vương thân mật với bọn họ như thế, nguyên nhân là vì Lưu Ngọc Huyền.
Lưu Ngọc Huyền miễn cưỡng vừa cười vừa nói:
- Không có gì, nhấc tay mà thôi.
- Lưu lão đệ, đa tạ cậu chiếu cố, chờ sau khi chúng tôi trở lại Liên Minh chắc chắn sẽ thâm tạ, con đường sau đó nên đi như thế nào, mong rằng cậu chỉ cho một chút . ..
Lâm Hạ nhìn Lưu Ngọc Huyền nói ra.
Lâm Hạ tự nhiên là đã nhìn ra rất nhiều cử động của Huyết Dực Thú Vương tựa hồ cũng không phải hoàn toàn là bởi vì Lưu Ngọc Huyền, trong đó có chút kỳ quặc. Chỉ là Lâm Hạ không nhìn ra là Lưu Ngọc Huyền rắp tâm hại người, cho rằng Lưu Ngọc Huyền cũng đã bỏ công ra, còn vì bọn họ hành đại lễ với Huyết Dực Thú Vương kia, xác thực là đáng để cho bọn họ cảm kích.
- Đều là người một nhà, đây là chuyện tôi phải làm, tam thúc quá khách khí rồi.
Trên mặt Lưu Ngọc Long lộ ra nụ cười nói:
- Một đoạn đường phía trước này tôi cũng đã đi qua mấy lần, lại mang mọi người đi thêm một chút nữa đi, cũng có thể miễn cho mọi người một chút phiền toái.
- Vậy thì thật sự rất cảm ơn.
Mấy người bọn Trần Hổ vui vẻ nói.
Lưu Ngọc Huyền khách khí hai câu, quay sang Hàn Sâm hỏi:
- Hàn lão đệ, trước kia cậu đã gặp qua Huyết Dực Thú Vương à?
- Không.
Hàn Sâm lắc đầu nói.
Lưu Ngọc Huyền thấy biểu lộ của Hàn Sâm không giống như là giả bộ, cũng cảm thấy một nhân loại như hắn cũng không thể gặp qua Huyết Dực Thú Vương được.
- Thằng này đến cùng là có vận may cứt chó gì, vì sao mà Huyết Dực Thú Vương lại hữu hảo đối với hắn như vậy, lại còn tặng cho hắn Huyết Quả nữa?
Lưu Ngọc Huyền âm thầm suy nghĩ, nhưng mà lại không nghĩ ra nguyên nhân.
Ý nghĩ của Lưu Ngọc Huyền xoay chuyển, dứt khoát không nghĩ nữa, cười nói với Hàn Sâm:
- Hàn lão đệ, viên Huyết Quả này là lễ vật mà Thú Vương đưa cho mọi người, bây giờ liền phân cho mọi người nếm thử đi.
Lưu Ngọc Huyền là người thông minh, chính hắn không đòi hỏi Huyết Quả, lại nói là lễ vật mà Thú Vương đưa cho mọi người, đó chính là mỗi người đều có thể đạt được chỗ tốt, hơn nữa cũng coi như là hợp tình hợp lý, cho dù có người trong lòng có chút ít ý tưởng gì, chắc có lẽ sẽ không ngại chỗ tốt quá nhiều.
Chỉ cần Hàn Sâm chịu phân chia Huyết Quả, tự nhiên là không thể thiếu một phần của y, hơn nữa công lao của y cũng không ít, như thế nào cũng không thể thiếu một phần. Đây chính là Huyết Quả mà ngay cả Đế Linh đều trông mà thèm, chỉ cần được chia cho một ít, đối với y đã là lợi ích khổng lồ.
Nếu như Hàn Sâm không chịu chia, như vậy Hàn Sâm ở trong đội ngũ này sẽ mất nhân tâm, thậm chí có khả năng bởi vậy mà phát sinh mâu thuẫn cùng xung đột, đến lúc đó có lẽ y có thể thúc đẩy, cuối cùng làm ngư ông đắc lợi.
- Trái cây kia à, tôi cho Bảo Nhi ăn rồi.
Hàn Sâm chỉ vào Bảo Nhi đang ngồi ở trên bả vai mình.
Lưu Ngọc Huyền liếc mắt nhìn qua, sắc mặt lại đại biến, vừa rồi sự chú ý của y đều ở trên người Hàn Sâm, không hề chú ý tới Bảo Nhi đang làm gì, bị Hàn Sâm chỉ tới, ánh mắt của y mới ngước lên lên, lúc này mới phát hiện ra Bảo Nhi vậy mà đang bưng lấy viên Huyết Quả kia gặm, đã gặm xuống được hơn phân nửa, lúc y nhìn sang, Bảo Nhi vừa vặn đem một khối nhỏ cuối cùng nhét vào trong miệng, khiến quai hàm chống phình ra, cái miệng nhỏ nhắn dính đầy nước trái cây không ngừng ngọ nguậy.
- Tại sao cậu có thể đem Huyết Quả cho nó?
Tâm cơ thâm trầm như Lưu Ngọc Huyền, lúc này cũng không nhịn được nữa trực tiếp kêu lên.
Đó chính là Huyết Quả đó, liền Đế Linh đều khát vọng lấy được, Hàn Sâm lại đưa nó cho một sủng vật không có tác dụng gì ăn, quả thực là khiến cho Lưu Ngọc Huyền tức giận tới mức lồng ngực đều sắp nổ tung rồi.
- Không được sao?
Hàn Sâm hơi nhếch khóe môi lên thành một đường vòng cung, nhìn Lưu Ngọc Huyền mỉm cười nói.
Mặc dù Huyết Quả trân quý, nhưng mà vừa rồi Hàn Sâm đã nếm thử một chút, giống như trái cây bên trong hẻm núi thời gian, đối với hắn đã không có hiệu quả, ăn hết cũng vô dụng.
Hơn nữa Bảo Nhi muốn ăn, cho dù hữu dụng đối với hắn, Hàn Sâm cũng sẽ không keo kiệt một quả trái cây.
- Để cho cô bé ăn đi, chúng tôi không cần.
Trần Hổ nói.
- Thú Vương đã cho Hàn Sâm, hắn cho ai tự nhiên là quyền của hắn.
Lâm Vi Vi cau mày nói.
Cô ta tự nhiên là cũng đã nhìn ra ra, lúc ấy Thú Vương đối với bọn họ như vậy, tựa hồ cũng không phải là bởi vì Lưu Ngọc Huyền, nếu không thì tại sao Thú Vương chi tử không đem trái cây cho Lưu Ngọc Huyền, ngược lại lại cho Hàn Sâm.
Bây giờ Lưu Ngọc Huyền thất thố, khiến cho Lâm Vi Vi càng chắc chắn điều này.
Vài người khác cũng đều biểu thị là bọn họ không cần, khiến cho trong lòng Lưu Ngọc Huyền rất là thất vọng, không nghĩ ra những người này vì sao có chỗ tốt mà không muốn, bảo vệ Hàn Sâm như vậy.
Thấy ánh mắt của Lâm Vi Vi nhìn mình, trong lòng Lưu Ngọc Huyền có hơi kinh hãi, lập tức hiểu được mình đã thất thố, vội vàng chất lên khuôn mặt vẻ tươi cười nói ra:
- Trái cây đối với nhân thể có không ít chỗ tốt, cho một sủng vật ăn thì thật là đáng tiếc, coi như là chính Hàn lão đệ ăn cũng được, như vậy thì quá lãng phí.
- Không sao cả, mặc dù Bảo Nhi là một sủng vật, nhưng mà tôi coi cô bé như con gái để nuôi.
Hàn Sâm thuận miệng nói.
- Được, không nói những chuyện này nữa, chúng ta mau mau lên đường thôi, miễn cho lại gặp phải sự cố gì.
Lưu Ngọc Huyền cười nói một câu, tiếp tục ở phía trước dẫn đường cho bọn Hàn Sâm.
Lưu Ngọc Huyền tươi cười đầy mặt, nhưng trong lòng đã sinh ra ý oán độc:
- Má nó, lão tử làm sao có thể cho các người sống sót đi ra ngoài, tên khốn kiếp Hàn Sâm này phải chết.
Lưu Ngọc Huyền đã nhìn Hàn Sâm không vừa mắt, hận Hàn Sâm làm hỏng mất chuyện tốt của y. Thứ hai cũng không muốn để cho người khác biết chuyện y khúm núm đối với sinh vật siêu cấp thần huyết cùng Đế Linh, cho nên trong lòng đã âm thầm hạ quyết tâm, mặc kệ là như thế nào cũng không thể để cho Hàn Sâm bọn họ còn sống trở lại Liên Minh.
Chính y ở trong Liên Minh cũng không chịu nói cho người khác biết y ở Tí Hộ Sở nào, huống chi bọn Hàn Sâm đã nhìn thấy bộ dạng y bái phục đối với Huyết Dực Thú Vương.
Trên thực tế thì Lưu Ngọc Huyền đã suy nghĩ quá nhiều, trong lòng bọn Lâm Hạ vẫn luôn còn có cảm kích đối với y, không có nửa phần khinh thị.
Lưu Ngọc Huyền mang theo bọn Hàn Sâm đi về trước, y dẫn đường tự nhiên không phải là một con đường tương đối an toàn, mà là một con đường chết.
Y chuẩn bị muốn dẫn bọn họ Hàn Sâm đi tới chỗ, là chỗ của một sinh vật siêu cấp thần huyết vô cùng kinh khủng, mặc dù là vị Đế Linh kia, cũng không dám tiến vào khu vực mà sinh vật siêu cấp thần huyết khủng bố kia chiếm cứ.
So với Huyết Dực Thú Vương, con sinh vật siêu cấp thần huyết kia quả thực chính là một con quỷ khát máu, đừng nói là nhân loại, coi như là dị sinh vật cùng Dị Linh tiến vào khu vực của nó, cũng sẽ bị trực tiếp vô tình săn giết, ngay cả cục xương cũng sẽ không lưu lại.
Bây giờ Lưu Ngọc Huyền mang bọn họ tới, lúc sắp tới ranh giới, Lưu Ngọc Huyền liền ngừng lại, chỉ vào dãy núi trước mặt nói ra:
- Tôi chỉ có thể tiễn mọi người tới đây, càng đi về phía trước, tôi cũng không thể ra sức nữa, nhưng mà chỉ cần xuyên qua khu vực núi này là có thể đi ra ngoài Quỷ Kiếp Sơn Mạch rồi, mọi người cẩn thận một chút, có thể không kinh động tới Vương của khu vực này, coi như là an toàn.
Lưu Ngọc Huyền tự nhiên đang nói hươu nói vượn, dãy núi này chính là chỗ ở của một con sinh vật siêu cấp thần huyết hung ác, hơn nữa sau khi xuyên qua vùng núi này, cũng không thể đi ra khỏi Quỷ Kiếp Sơn Mạch, ngay cả chính y cũng không biết đằng sau mảnh rừng núi này còn có cái gì, sở dĩ nói như vậy, chỉ là vì để cho bọn Hàn Sâm kiên định tín niệm xông vào nhận lấy cái chết mà thôi.
- Lưu tiên sinh, mời anh chờ một chút.
Sau khi bọn Trần Hổ cảm ơn xong, Lưu Ngọc Huyền đang chuẩn bị quay người rời đi, chỗ này tới quá gần vùng núi kia, y sợ sẽ gặp phải nguy hiểm, nhưng lại đột nhiên bị Hàn Sâm gọi lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận