Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1840. Cơ hội thứ hai

“Ngươi đang làm gì vậy?” Hàn Sâm lạnh lùng nhìn Nam Tước kia hỏi.
Nhìn thấy nhiều người xuất hiện như vậy, Nam Tước buông tay người phụ nữ kia ra, đứng lên cười hì hì với Hàn Sâm: “Gia chủ, ta chỉ là muốn vui vẻ với tiện dân của tộc Kate chút thôi. Đã ở trong thành mấy ngày không ra ngoài rồi, sắp bệnh đến nơi.”
“Quỳ xuống nói xin lỗi nàng, cầu xin nàng tha thứ” Hàn Sâm mặt không có cảm xúc nói.
Tên Nam Tước kia vẫn cà lơ phất phơ như cũ, trên mặt không có chút sợ hãi nào, cười hì hì nói: “Gia chủ, chỉ là một tiện dân mà thôi, đâu cần phải làm như vậy?”
Lúc này đã có rất nhiều người vây xung quanh, có các bà mẹ và trẻ con, cũng có Nam Tước và Tử Tước, bọn họ đều đang nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm kể cả ngoài sáng hay trong tối.
“Hắn sẽ xử lý chuyện này như thế nào nhỉ? Nếu hắn thật sự trừng trị Nam Tước kia, chỉ sợ sẽ làm lạnh lòng nhiều Nam Tước. Theo hắn vào sinh ra tử, dốc sức làm việc, vậy mà ngay cả một tiện dân cũng không thể chạm vào, chỉ sợ sau đó khó có người chịu thật lòng xông pha vì hắn. Song nếu không trừng trị thỏa đáng, uy tín của một gia chủ như hắn sẽ xuống thấp, trừng trị hay không đều có lợi và hại.” Bên trong căn phòng, một vị Tử Tước đang đứng bên cửa sổ nhìn Hàn Sâm và Nam Tước kia, vẻ suy tư.
Những người khác cũng đều chờ đợi Hàn Sâm sẽ xử lý chuyện này như thế nào, kết quả xử lý cuối cùng, đối với bọn họ mà nói, cũng là một cơ hội để hiểu thêm về Hàn Sâm.
Còn những phụ nữ và trẻ em kia, tâm trạng đều phức tạp xem lẫn thấp thỏm. Các nàng đều rất sợ, mình và con cũng sẽ giống như người mẹ trẻ kia, các nàng căn bản là không có năng lực tự bảo vệ bản thân cùng con cái, hiện tại nơi duy nhất mà các nàng có thể dựa dẫm, chỉ có người đàn ông kia. Nếu như hắn nhượng bộ dù chỉ là nửa bước, cũng sẽ khiến các nàng rơi vào hoàn cảnh vô cùng đáng buồn.
Hàn Sâm nhìn Nam Tước kia, không nói gì nữa, chỉ chậm rãi rút Quỷ Nha Đao bên hông ra.
Nếu muốn trừng trị một Nam Tước, hắn vốn không cần dùng đến Quỷ Nha Đao, nhưng lần này không giống, vì lẽ đó Hàn Sâm mới nắm Quỷ Nha Đao trong tay.
Từ lúc cầm Quỷ Nha Đao từ chỗ Isa về, đây là lần đầu tiên Hàn Sâm rút nó ra khỏi vỏ.
“Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, dùng hết toàn lực của ngươi chặn một đao của ta mà không chết, ta sẽ coi như chẳng có chuyện gì xảy ra, bỏ qua tội lỗi của ngươi.” Ánh mắt Hàn Sâm lạnh lùng nhìn vào tên Nam Tước kia nói.
Vẻ mặt Nam Tước cứng đờ, cắn răng nói: “Gia chủ, chỉ là một tiện dân hạ nữ mà thôi, ngươi nếu muốn, ta sẽ sai người đi bắt mười người trăm người trở về đưa cho ngươi.”
Hàn Sâm hơi nhếch khóe môi lên, trong tay cầm theo thanh đao, bước từng bước một về phía Nam Tước kia, giọng nói không mang bất cứ cảm xúc gì: “Một ngàn người hay mười ngàn người cũng chẳng là gì, nhưng giờ các nàng đã là tài sản của Hàn Sâm ta. Chưa có sự cho phép của ta mà ngươi dám chạm vào các nàng, vậy ta đành phải lấy mạng của ngươi thôi. Người không biết không có tội, ta đã cho ngươi một cơ hội để sống sót, là tự ngươi từ bỏ, hiện tại ta lại cho ngươi một cơ hội nữa, đỡ lấy một đao của ta, ta sẽ tha cho ngươi vô tội. Ngươi sẽ là người đầu tiên đụng vào tài sản của ta mà còn có cơ hội sống sót, cũng là người cuối cùng.”
Thấy Hàn Sâm từng bước từng bước đến gần, khí thế trên người hắn sắc bén như lưỡi dao, sát ý càng giống như thuỷ triều vọt tới, tên Nam Tước kia hung hăng đứng lên, ngay lập tức triệu hồi ra võ trang gen của mình, đó là một tấm tháp thuẫn.
Nam Tước thầm nghĩ trong lòng: “Dù sao ngươi cũng chỉ là một Nam Tước, trên tay có cầm đao khí cấp vương, cũng không thể phát huy ra uy lực thực sự của nó, hơn nữa cứ coi như ta không phải là đối thủ của ngươi, chẳng lẽ ngay cả một đao của ngươi cũng không đỡ nổi sao?”
Rất nhiều Nam Tước cùng Tử Tước đang theo dõi xung quanh cũng đều cho là như vậy, cảm thấy Hàn Sâm ngoài miệng tuy rằng nghiêm khắc, nhưng lại âm thầm cho Nam Tước một cơ hội sống sót.
Cùng là cấp Nam Tước, Nam Tước kia lại có võ trang gen phòng ngự thuộc loại hộ thuẫn, muốn một đao để giết chết hắn sợ rằng có chút khó khăn.
“Gia chủ nhất ngôn cửu đỉnh, thuộc hạ chịu một đao của gia chủ xem như bồi tội.” Tên Nam Tước chắn tháp thuẫn trước mặt, lớn tiếng nói.
Hàn Sâm đã đi tới trước mặt Nam Tước kia, vẻ mặt lạnh lùng, một đao chém về phía Nam Tước kia. Bởi vì Hàn Sâm vẫn chưa đạt đến cấp Tử Tước nên Quỷ Nha Đao cũng chưa được kích phát ra đao mang và đao khí, chỉ là một đao trực tiếp chém xuống mà thôi.
Nam Tước hét lớn một tiếng, chống tấm khiên trong tay lên. Rắc!
Quỷ Nha Đao giống như đang cắt đậu hũ, trực tiếp chẻ võ trang gen tháp thuẫn của Nam Tước kia ra làm hai mảnh, tên Nam Tước kia kinh hãi lùi về phía sau, bởi vì võ trang gen bị hủy, trong lồng ngực khí huyết sôi trào, không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng trên người hắn cũng không có vết thương nào quá nặng, chỉ là ở chỗ mi tâm bị mũi đao đâm thủng một lỗ, giống như là một cái chấm đỏ nhỏ, hoàn toàn không có gì đáng ngại.
“Đa tạ gia chủ tha tội.” Nam Tước đứng lên hành lễ với Hàn Sâm nói, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.
Sau đó trong lòng rất nhiều Nam Tước cùng Tử Tước cũng đều có chút khinh thường Hàn Sâm, thầm nói: “Quả nhiên hắn vẫn phải dựa vào thực lực của chúng ta để khai hoang tinh cầu Nhật Thực nên sao có thể thật sự ra tay giết chúng ta được, cũng chỉ làm ra vẻ thế thôi.”
Hàn Sâm không nói lời nào, giắt Quỷ Nha Đao vào bên hông, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm Nam Tước kia.
Tên Nam Tước lau đi máu trên trán, nhưng lại phát hiện cho dù lau thế nào cũng không sạch được, vết thương nhỏ đó vẫn đang chảy máu, khiến sắc mặt hắn ta hơi hơi thay đổi.
Rất nhanh, vết thương đó bắt đầu lan rộng ra trên trán, xé rách da thịt thành một lỗ hổng, giống như là mạng nhện vậy.
Sau đó lại từ mặt lan tràn xuống cổ cùng toàn thân, những vết thương vỡ toác ra, lộ ra mỡ cùng sợi cơ bắp bên trong, máu tươi cũng theo đó mà tuôn ra.
“AI” Nam Tước ngã trên mặt đất kêu rên thê lương thảm thiết, loại cảm giác máu thịt bị xé rách thật sự rất đau đớn, sợ rằng còn đau đớn hơn cả thiên đao vạn quả.
“Gia… Gia chủ… Tha… Tha… mạng…” Nam Tước một bên tê tâm liệt phế kêu la thảm thiết, một bên cầu xin, chỉ là sự đau đớn quá mức chịu đựng của con người khiến hắn chẳng nói nổi một câu hoàn chỉnh.
“Ta đã cho ngươi cơ hội rồi.” Hàn Sâm lạnh nhạt nói, ngay cả mí mắt cũng chẳng thèm động đậy, nói xong bèn xoay người đi thẳng về phòng.
Đêm nay chắc chắn là một đêm không ngủ, từng mảng da thịt trên người Nam Tước kia bị xé rách, tróc ra rơi xuống, ròng rã kêu rên một buổi tối, mãi đến tận sáng sớm ngày hôm sau mới tắt thở.
Đến lúc mà mọi người đến xem, phát hiện xung quanh thịt máu khắp nơi, tên Nam Tước kia cũng chỉ còn lại bộ xương khô.
Hơn nữa bộ xương khô đó dường như cũng vẫn đang nứt ra từ bên trong, từng vết nứt lan ra trên xương trắng, khoảng chừng mấy ngày sau xương đều sẽ bị nứt thành mảnh vụn.
Tất cả mọi người đều sợ hãi. Cái chết như vậy còn tàn khốc hơn bị một đao chém chết gấp trăm ngàn lần.
“Chết hay lắm.” Cố Khuynh Thành thấy vậy chỉ hời hợt nói một câu, nếu để cho nàng ra tay, nàng sẽ làm cho Nam Tước kia chết càng thảm hại hơn.
Trải qua lần trừng trị này, những Nam Tước cùng Tử Tước khác ai nấy đều bàng hoàng, còn các bà mẹ và những đứa trẻ kia vừa kính sợ lại thêm mấy phần cảm kích đối với Hàn Sâm.
Hiện tại các nàng đều đã hiểu rõ, tính mạng của các nàng và con cái đều là tài sản của Hàn Sâm, đều dựa vào suy nghĩ của Hàn Sâm. Chỉ cần Hàn Sâm không đồng ý thì không ai có thể tổn thương được các nàng.
Ngược lại, nếu như Hàn Sâm muốn các nàng phải chết thì chắc chắn các nàng sẽ không sống nổi, hơn nữa còn chết vô cùng thê thảm.
Hết chương 1840.
Bạn cần đăng nhập để bình luận