Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 824: Tu La Biến

Nắm đấm không ngừng va chạm ở trên không trung, kim mang lập loè ở trên nắm tay của Hoàng Tiêu, giống như từng nhát búa tạ hoàng kim đánh ra, uy lực vô cùng lớn.
Tu La tộc cũng không có nhiều biến hóa giống như Siêu Hạch Cơ Nhân Thuật của nhân loại, bọn họ là tu hành lực lượng thuần túy, chỉ là dùng quyền bằng xương thịt chọi cứng với kim mang của Hoàng Tiêu, lại đánh kim mang kia vỡ vụn ra, sự khủng bố của lực lượng đã có thể thấy được một chút.
- May mắn lên trên chính là Hoàng Tiêu, nếu như là tôi, chỉ sợ nắm đấm đều đã bị Ngọc Già Lam kia đập nát rồi.
Đường Chân Lưu chắt lưỡi nói.
- Không nên tự coi nhẹ mình, chờ sau khi cậu tấn chức Siêu Việt Giả, tuyệt đối sẽ không kém hơn Ngọc Già Lam.
Lâm Phong bình tĩnh nói.
- Hoàng Tiêu có thể thắng không?
Kỷ Yên Nhiên có chút lo lắng hỏi.
- Trên lý luận mà nói, lực phòng ngự cùng lực bền bỉ của Kim Phật Công của Hoàng Tiêu đều vô cùng lợi hại, tiếp tục như vậy nữa, có lẽ tỷ lệ thắng sẽ rất lớn, nhưng mà. . .
Đường Chân Lưu chỉ nói phân nửa, lời còn lại vẫn còn chưa dứt, chỉ là nhíu mày.
- Chỉ là cái gì?
Hàn Sâm tiếp lời hỏi.
- Nói về Tu La tộc thì cũng không chính xác.
Đường Chân Lưu lắc đầu nói ra, hiển nhiên là có chuyện không tiện nói ra.
Lâm Phong ở bên cạnh tiếp lời nói một câu:
- Chỉ sợ Hoàng Tiêu sẽ bị thua thiệt.
Trong lòng Hàn Sâm cùng Kỷ Yên Nhiên đều cả kinh, Hàn Sâm nghi ngờ hỏi:
- Lời này nói như thế nào? Hiện tại không phải là thế cân bằng hay sao?
Lâm Phong đang định giải thích, lại đột nhiên nghe được một tiếng nổ vang, Ngọc Già Lam cùng Hoàng Tiêu từng quyền đối chọi, đều bị lực lượng phản chấn rút lui hai bước.
Ngọc Già Lam nhìn Hoàng Tiêu nói ra:
- Tố chất thân thể cũng không tệ, trong nhân loại đã được coi như là đỉnh cấp rồi, nhưng so với Tu La tộc chúng tôi, còn kém rất nhiều.
Hoàng Tiêu lạnh giọng nói ra:
- Cũng chưa thấy tố chất thân thể của cậu mạnh hơn tôi ở chỗ nào.
- Thật sao? Vậy để cho cậu kiến thức một chút, Tu La tộc đến cùng là mạnh ở nơi nào.
Ánh sáng màu tím trong mắt Ngọc Già Lam lóe lên, thân thể mạnh mẽ co rụt lại, sau đó đột nhiên bành trướng, toàn thân cơ bắp đều lớn hơn một vòng, nguyên bản thân thể thon dài cường tráng, nhưng hiện tại có thể dùng hùng tráng để hình dung, toàn thân cao thấp tràn đầy lực lượng mang tính chất bạo tạc, giống như tùy tiện một khối cơ bắp trên người đều có thể đánh nát sắt đá.
- Tu La Biến!
Sắc mặt của Hoàng Tiêu khẽ hơi trầm xuống một cái.
- Tu La Biến!
Cơ hồ là đồng thời, sắc mặt của nhân loại xem cuộc chiến ở phía dưới đều biến đổi, không ít người đều nhẹ phát ra âm thanh.
Mà người của Tu La sứ đoàn lại lộ vẻ đắc ý, hiển nhiên là cảm thấy rất hài lòng đối với phản ứng của nhân loại, đồng thời cũng tự hào với biểu hiện của Ngọc Già Lam.
- Tu La Biến là gì?
Hàn Sâm khẽ nhíu mày, hắn cũng chưa từng nghe nói tới cái tên này, nhưng mà nhìn thấy Ngọc Già Lam biến thân, lại để cho Hàn Sâm nhớ tới lúc trước Linh biến thân, mặc dù nhìn cũng không giống nhau cho lắm, tựa hồ không chỗ nào tương thông, nhưng mà Hàn Sâm vẫn không rõ lắm.
Trong mắt Đường Chân Lưu có vẻ lo lắng:
- Tu La Biến kỳ thật chính là Siêu Hạch Cơ Nhân Thuật của Tu La tộc, nhưng mà khác với nhân loại, bọn họ không tu khí tức chỉ tu khí lực, thời điểm sử dụng Tu La Biến có thể để cho khí lực của bọn họ tăng cường trên phạm vi lớn. Vốn cho rằng Ngọc Già Lam đã sử dụng Tu La Biến để chiến đấu, hiện tại xem ra y vẫn luôn chỉ dùng thân thể thuần túy để chiến đấu, cho tới hiện tại mới sử dụng Tu La Biến, Hoàng Tiêu sắp không ổn rồi.”
Lúc đang nói chuyện, Ngọc Già Lam đã bước ra một bước, tốc độ so với vừa rồi không biết là nhanh hơn bao nhiêu lần, cơ bắp trên người bộc phát ra lực lượng cùng tốc độ khó có thể tưởng tượng, lập tức đã đến trước mặt Hoàng Tiêu, một quyền đánh về phía lồng ngực Hoàng Tiêu.
Bành!
Hai nắm đấm của Hoàng Tiêu giao thoa ở trước người, cứ thế chặn lại một quyền này của Ngọc Già Lam, nhưng mà thân thể lại bị đánh lui ra phía sau 3-4m, hai chân tạo thành hai vệt sâu ở trên mặt đá cẩm thạch cứng rắn.
Tất cả nhân loại đều biến sắc, một quyền này của Ngọc Già Lam vậy mà mạnh tới như thế, chỉ sợ là Hoàng Tiêu đã lành ít dữ nhiều.
- Như thế nào? Hiện tại đã biết tôi mạnh hơn cậu ở chỗ nào hay chưa?
Ngọc Già Lam cũng không lập tức truy kích, chỉ lạnh nhạt nói, trong mắt hình như có ý khinh miệt.
Vẻ mặt của Hoàng Tiêu khẽ biến, nhưng lại lập tức lại khôi phục trấn định, bình tĩnh nhìn Ngọc Già Lam nói ra:
- Lực lượng mạnh cũng không có nghĩa là tất cả, cậu còn chưa đả bại tôi.
Trong lúc nói chuyện, khí vàng óng trên người Hoàng Tiêu ẩn đi, toàn thân cơ bắp cũng buông lỏng, trong ánh mắt chỉ có Ngọc Già Lam.
Ngọc Già Lam cười nhạt một tiếng, lại đấm ra một quyền về phía Hoàng Tiêu, chỉ là lúc này Hoàng Tiêu cũng không lại chính diện va chạm với Ngọc Già Lam nữa, thân hình như cành liễu chập chờn, lách mình tránh qua, tránh né một quyền này của Ngọc Già Lam, đồng thời một quyền đánh về phía bụng của y.
Ngọc Già Lam trở tay đánh lại, muốn cùng Hoàng Tiêu dùng tổn thương đổi tổn thương, nhưng mà thân hình Hoàng Tiêu nhưng lại lung lay, xảo diệu tránh né một quyền này của Ngọc Già Lam, một lần nữa theo một hướng khác tiến hành phản kích, người giống như cành liễu đung đưa trong gió.
- Hoàng Tiêu này thật giỏi, không hổ là tinh anh ở trong Liên Minh, có thể cương có thể nhu thu phóng tự nhiên, xác thực là một nhân tài.
Đường Chân Lưu khen.
Hàn Sâm cũng biết Hoàng Tiêu này xác thực bất phàm, mặc kệ là năng lực hay là tâm tính đều là số một, không kiêu không vội, xem xét thời thế, đối với nắm chắc thời cơ cùng phán đoán hai phe địch ta đều rất chính xác.
Có thể dùng lực thì dùng lực, không thể đối đầu liền mở ra lối riêng lấy xảo chế vụng, mặc dù đã rơi vào hạ phong, nhưng tâm cảnh vẫn còn hoàn hảo, chưa nói tới một chữ bại.
- Đứa nhỏ Hoàng Tiêu này là một mầm mống tốt.
Nhìn Hoàng Tiêu trong hình ảnh giả lập, ông lão kia cũng nhịn không được tán thưởng một câu.
- Lão sư, mặc dù sau khi Ngọc Già Lam kia sử dụng Tu La Biến thì lực lượng cùng tốc độ đều hơn Hoàng Tiêu, nhưng mà Hoàng Tiêu dùng xảo phá lực, ứng đối như thế có lẽ còn có một chút phần thắng chứ?
Người đàn ông trung niên vui vẻ nói.
Ông lão kia lại lắc đầu:
- Hoàng Tiêu xác thực rất ưu tú, nhưng mà chúng ta vẫn đánh giá quá thấp tiềm lực của Tu La hoàng tộc, trận này sợ là không có cơ hội gì rồi. Nhưng mà trong Liên Minh lại có thanh niên ưu tú như thế, tương lai vượt qua Tu La tộc cũng chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi. Chúng ta đã đợi nhiều năm như vậy, đợi thêm vài chục năm nữa cũng không sao.
- Lão sư, Hoàng Tiêu thật sự ngay cả một cơ hội nhỏ nhoi cũng không có hay sao?
Trung niên kia nghi ngờ nói, ở trong mắt y xem ra, Hoàng Tiêu cùng Ngọc Già Lam có qua có lại, như thế nào cũng có thể có một hai, ba phần mười cơ hội thắng mới đúng.
- Kết cục của trận chiến này đã định sẵn rồi.
Ông lão kia chỉ từ tốn nói một câu như vậy.
. . .
- Hoàng Tiêu, cố lên.
Trên quảng trường, Đường Chân Lưu đang cổ vũ cho Hoàng Tiêu.
Lâm Phong ở bên cạnh lại nói:
- Hoàng Tiêu sẽ phải thua.
- Làm sao lại như vậy?
Đường Chân Lưu lập tức ngẩn người, có chút không quá tin tưởng.
Hàn Sâm cũng chau mày, hắn cũng đã nhìn ra, Hoàng Tiêu có phiền toái.
Đúng vào lúc này, lại đột nhiên nhìn thấy Ngọc Già Lam lui về phía sau hai bước, nhìn Hoàng Tiêu nói:
- Cậu cũng chỉ biết né tránh thôi à?
- Đây là chiến thuật cùng kỹ xảo.
Hoàng Tiêu bình tĩnh đáp.
Trong mắt Ngọc Già Lam lóe lên một tia ý lạnh:
- Tôi sẽ để cho cậu biết, ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, những thủ đoạn vớ vẩn đó căn bản không có một chút tác dụng nào, chẳng qua chỉ là kẻ yếu dùng để tự an ủi mình mà thôi.
Nói xong, ánh sáng màu tím trong mắt Ngọc Già Lam ngưng tụ, mạch máu trên người căng phồng, từng đường gân dài hẹp màu tím nổi khắp phía trên cơ thể, thoạt nhìn có chút khủng bố dữ tợn, hoàn toàn đã không có bộ dáng tuấn mỹ vốn có, có vài phần giống như Tu La chân chính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận