Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2916. Đại quốc sư Cổ Uyên.

“Ta muốn đi đâu, có liên quan gì với các ngươi sao?” Hàn Sâm đáp lại với vẻ lạnh nhạt.
Đại quốc sư Cổ Uyên cũng không tức giận, nhếch miệng mỉm cười:“Các hạ hiểu lầm rồi, câu hỏi này của ta chỉ muốn xác định xem mục tiêu của các hạ có giống với bọn ta hay không thôi.”
“Nếu giống nhau thì lại như thế nào? Chẳng lẽ Đại quốc sư muốn giải quyết ta trước sao?” Hàn Sâm nhíu mày. hừ lạnh. Hắn cũng không phải thật sự tức giận, chỉ muốn thử xem có thể khiến cho nhóm người Đại quốc sư Cổ Uyên nói thêm vài lời hay không.
“Nếu mục tiêu của mọi người đều giống nhau, không bằng cùng nhau hợp tác, như vậy có thể tránh việc xung đột, lại có thể giảm bớt nguy hiểm. Không biết các hạ cảm thấy thế nào?” Đại quốc sư Cổ Uyên giống như không biết tức giận, vĩnh viễn đều nói giọng nhỏ nhẹ như vậy.
“Hợp tác sao? Không biết Đại quốc sư muốn hợp tác thế nào?” Hàn Sâm hơi kinh ngạc, nhưng hành động như vậy vừa hay hợp ý của hắn.
Hắn vốn hoàn toàn không biết gì cả, nếu có thể đạt được chút tin tức từ chỗ bọn người Đại quốc sư Cổ Uyên, đương nhiên không phải là một chuyện xấu.
“Vậy phải xem mục tiêu của các hạ là gì đã” Đại quốc sư Cổ Uyên mỉm cười nói.
“Cổ Uyên này đúng là lão hồ ly.” Hàn Sâm biết muốn lấy được thông tin từ trong lời nói khách sáo của Đại quốc sư Cổ Uyên là chuyện không có khả năng. Hắn nhìn về phương hướng mà mình muốn đi một chút rồi nói:”Ta cũng không biết mục tiêu của Đại quốc sư ngươi là gì? Nếu đã như vậy, mọi người vẫn nên ai đi đường nấy thì hơn.”
Nói xong, Hàn Sâm quay người đi về phương hướng ban đầu của mình.
Đại quốc sư Cổ Uyên cũng không ngăn cản, chỉ dẫn người đi theo sau, cười tủm tỉm nói:”Nếu đã cùng đường, vẫn nên đi cùng nhau thì hơn, cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau. Nếu gặp phải trở ngại không vượt qua được, không chừng đến lúc đó còn có cơ hội hợp tác.
“Đường cũng không phải do nhà ta mở, Đại quốc sư muốn đi thì dĩ nhiên là tùy ý ngươi rồi” Hàn Sâm không để ý tới nhóm người Cổ Uyên, dẫn Bảo Nhi tự bay về phía trước.
Cổ Uyên dẫn theo bốn Thần Hóa của Tộc Hoàng Cực bay theo sau. Cổ Uyên quả là một nhân vật hiếm có, cho dù thấy quan hệ thù địch giữa Tộc Hoàng Cực và Hàn Sâm thì trên đường đi hắn vẫn nói chuyện vui vẻ với Hàn Sâm.
Không phải Hàn Sâm thích nói chuyện phiếm với hắn, Cổ Uyên chẳng những là người có tri thức uyên bác mà còn rất am hiểu cách nắm bắt lòng người. Lúc nói chuyện phiếm với Hàn Sâm dường như đang nói chuyện với bạn bè thân thiết vậy, khiến cho người ta không cảm thấy khó chịu chút nào.
Hơn nữa, cách thức nói chuyện của hắn cũng rất dễ khiến cho người ta cảm thấy hứng thú. Lúc đầu chỉ là một việc thường thường không có gì lạ, từ trong miệng hắn nói ra lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng mới lạ thú vị, muốn được nghe tiếp.
Trên đường đi, Cổ Uyên đã giới thiệu không ít thứ mà bọn họ gặp phải, Hàn Sâm và Bảo Nhi nghe xong đều cảm thấy rất thú vị, khó tránh nói thêm vài câu với hắn, có vẻ hòa thuận, vui vẻ. Trông bọn họ giống như bạn bè đang dạo chơi ngoại thành vậy.
Nhưng Hàn Sâm suy nghĩ kỹ lại. Những chuyện mà Cổ Uyên nói tới kia hoàn toàn không có một chuyện nào trợ giúp được cho tình trạng hiện †ại của Hàn Sâm, khiến cho Hàn Sâm hơi bội phục.
Người bình thường nói càng nhiều thì sơ hở sẽ càng nhiều, khó tránh khỏi sẽ tiết lộ ra một chút tin tức. Mà Cổ Uyên, mặc dù nói nhiều lại không lọt ra một giọt nước nào, hơn nữa còn khiến người ta hết sức thoải mái, không có cảm giác cố ý. Đây không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được.
“Cổ Uyên này quả nhiên là một nhân vật phi thường.” Trong lòng Hàn Sâm lại càng thêm cảnh giác.
Có kẻ địch không đáng sợ, điều đáng sợ là kẻ địch đứng trước mặt ngươi, lại có thể khiến cho ngươi có cảm giác giống như được tắm gió xuân, khiến ngươi biết rõ hắn là kẻ địch nhưng thái độ thù địch trong lòng lại càng lúc càng mờ nhạt. Đây mới là kẻ địch đáng sợ nhất.
Đoàn người bay hơn mười ngày, Hàn Sâm biết được không ít tin tức về Đại Vũ Trụ từ chỗ của Cổ Uyên, còn nghe không ít truyền thuyết và tin đồn thú vị liên quan tới Thánh Vực.
Hàn Sâm bỗng nhìn thấy một khu vực giống như bãi rác xuất hiện ở phía trước, tảng rác rưởi trôi nổi lơ lửng trong vũ trụ mênh mông, tựa như một mảnh trời biển rác vô biên vô tận.
Đại quốc sư Cổ Uyên nhìn qua biển rác rưởi kia rồi nói:”Nơi này cách khu vực cốt lõi của Thánh Vực năm đó tương đối gần. Bởi vậy nếu càng đi về phía trước, bởi vì không gian và thời gian đều vô cùng rối loạn, các loại năng lượng hoành hành khắp nơi, cộng với Dị chủng khủng bố bên trong đều là đỉnh cấp, cho dù là cường giả Chân Thần ở bên trong thì cũng rất nguy hiểm. Nếu các hạ muốn tiếp tục tiến lên thì phải cẩn thận một chút, huống hồ ngươi còn mang theo một bạn nhỏ, vậy thì càng phải chú ý cẩn thận mới tốt.”
“Dọc theo con đường này, ta còn chưa phát hiện nổi một con Dị chủng, †a thấy tinh vực Đại Tịch Diệt này cũng không đáng sợ như trong †ruyền thuyết.” Hàn Sâm ra vẻ phách lối.
Đại quốc sư Cổ Uyên lập tức bày sắc mặt nghiêm nghị, nhắc nhở:”Các hạ không nên bất cẩn, chúng ta có thể đi một đường đến nơi đây mà không gặp nguy hiểm gì, đó là bởi vì đã có cường giả đi qua trước chúng ta một bước, đã dọn dẹp toàn bộ nguy hiểm mà chúng ta có thể gặp phải một lần. Nhưng nếu càng đi về phía trước thì sẽ không giống nhau, cho dù phía trước có cường giả Chân Thần đỉnh cấp cũng không có khả năng quét sạch tất cả nguy hiểm phía trước.”
“A, lại có loại chuyện này sao? Không biết Đại quốc sư có biết những cường giả đi ở phía trước có lai lịch gì hay không?” Hàn Sâm hỏi.
“Không biết.” Đại quốc sư Cổ Uyên khẽ lắc đầu:”Bọn họ cố ý xóa đi một chút dấu vết. Mặc dù có thể nhìn ra chút dấu vết để lại, nhưng lại khó mà phân biệt được thân phận thật sự của bọn họ. Đây cũng là một mầm họa lớn, mong các hạ cẩn thận một chút, đừng làm tổn thương bạn nhỏ bên cạnh.”
“Đa tạ Quốc sư nhắc nhở, nếu đã nguy hiểm như vậy thì ta cũng không đi về phía trước nữa, vẫn nên đi một vòng nơi khác thì hơn.” Hàn Sâm hành lễ nhẹ nhàng với Cổ Uyên:”Quốc sư, cả một đường nhận được sự giúp đỡ của ngươi, ta vô cùng cảm kích. Chúng ta cáo biệt từ đây, nếu có duyên sẽ gặp lại.”
Dứt lời, Hàn Sâm đã ôm Bảo Nhi đi dọc theo một phương hướng khác của biển rác. Hắn đương nhiên nghe hiểu, Cổ Uyên đột nhiên nói những lời này với hắn, không phải đơn giản là nhắc nhở hắn chú ý cẩn thận, mà là một loại ám chỉ uyển chuyển.
Đại khái là, phía trước quá nguy hiểm, chúng ta lại không tin tưởng lẫn nhau, nếu còn đi chung nữa e là có chút không tiện lắm.
Hàn Sâm lập tức hiểu ra tầng ý này, cho nên mới chủ động cáo từ rời đi.
Sau khi Hàn Sâm đi xa, một cường giả Thần Hóa Tộc Hoàng Cực nhìn về phương hướng mà Hàn Sâm rời đi rồi nói:“Quốc sư đại nhân, ngươi thấy Hàn Sâm này liệu có phải thật sự đến vì chuyện kia không?”
Đại quốc sư Cổ Uyên khế lắc đầu:”Khó mà nói được, nhưng chỗ hắn muốn đi chắc hẳn là chỗ mà chúng ta muốn đi.”
“Vậy chúng ta có nên nghĩ biện pháp diệt trừ hắn trước hay không?” Một cường giả Thần Hóa khắc găằn giọng nói.
“Tạm thời thì không cần.” Đại quốc sư Cổ Uyên nói.
“Nếu bây giờ không ra tay, lỡ hắn cũng đến nơi đó, lấy được thuật gen kỳ quái kia, không chừng sẽ tạo thành phiền phức rất lớn đối với chúng †a.” Cường giả Thần Hóa kia nói thêm.
“Không sao, mặc dù thuật gen của hắn rất thần kỳ, nhưng ta tự có phương pháp phá giải, các ngươi không cần phải lo lắng.” Dừng một chút, Cổ Uyên lại nhìn về phía phương hướng mà Hàn Sâm rời đi, nheo mắt lại rồi nói:“Không chừng hắn sẽ trợ giúp được chúng ta.”
Hàn Sâm bay dọc theo biển rác được một đoạn. Sau khi hoàn toàn không nhìn thấy bọn người Cổ Uyên nữa, hắn mới dừng lại. Hắn quan sát bốn phía một chút, biển rác vẫn vô biên vô hạn, không biết rốt cuộc lớn đến mức nào.
“Chúng ta đi vào từ nơi này đi, Bảo Nhi, ngươi nhớ đó, không được chạy loạn.” Hàn Sâm nói với Bảo Nhi đang ngồi trên bả vai hắn.
“Bảo Nhi vẫn luôn rất nghe lời, không chạy loạn mài!” Bảo Nhi nháy mắt, nói.
Hết chương 2916.
Bạn cần đăng nhập để bình luận