Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2327. Sự hứa hẹn của Bạch Lăng Sương

“Tại sao phải thế?” Hàn Sâm bĩu môi.
“Muốn lấy thánh khí thì đưa nó cho ta, bằng không về sau đừng tơ tưởng chuyện này nữa, đưa hay không tùy ngươi.” Hoàng tử phi mặt không đổi sắc nói.
“Được, xem như ngươi giỏi, chỉ là một con bé vô dụng thôi mà, ngươi thích thì ta đưa là được chứ gì.’ Hàn Sâm đảo mắt, vèo một phát đi vào nhà, cắp Bảo Nhi ra ngoài, vứt luôn qua cho hoàng tử phi.
Hoàng tử phi khẽ nhíu mày, tiếp được Bảo Nhi, ôm vào lòng, chẳng thèm liếc Hàn Sâm lấy một cái, trực tiếp bế Bảo Nhi rời khỏi hoa viên, giống như đứng ở chỗ này thêm một giây đồng hồ thì nàng sẽ bị ô nhiễm ngay.
Bảo Nhi nằm gục trên vai hoàng tử phi, ôm lấy cần cổ nõn nà của nàng, chớp đôi mắt to, nhìn Hàn Sâm.
“Thứ đàn bà chết tiệt… Đừng để ta có cơ hội… ” Hàn Sâm lầu bầu mắng chửi, mắt chớp chớp nhìn lại Bảo Nhi.
Nếu hoàng tử phi muốn Bảo Nhi thì Hàn Sâm sẽ cho nó vào chỗ của nàng, giúp hắn thám thính một ít tin tức. Với trí tuệ và năng lực của Bảo Nhi, chắc chắn hắn không thua thiệt đâu.
Bạch Vi và hoàng tử phi không phải là thứ khiến Hàn Sâm đau đầu nhất. Lời giao hẹn với Bạch Lăng Sương mới phiền phức nhất, bởi vì Hàn Sâm không biết rốt cuộc Bạch Dịch và Bạch Lăng Sương có bao nhiêu giao ước, cũng không biết Bạch Lăng Sương đồng ý cho Bạch Dịch thứ gì hay ho mới khiến Bạch Dịch mò đến Lạc Viên Thánh Ky Sĩ tìm Hàn Sâm gây sự.
Dù vậy, Hàn Sâm nhất định phải đi thành Dạ Mị theo lời hẹn, với tính cách của Bạch Dịch, hắn không thể bỏ qua mấy món hời.
Cũng may, hôm nay có khá nhiều thời gian, Hàn Sâm đã đọc hết tài liệu Bạch tiên sinh gửi cho, hắn đã nắm sơ sơ mối quan hệ với một số người có tiếp xúc với Bạch Dịch, xem như không trở thành một tên mù tịt.
Đấn thời gian hẹn, Hàn Sâm nghênh ngang cưỡi Huyết Kỳ Lân rời khỏi †inh cầu Thủy Vực, đến thành Dạ Mị của Bạch Lăng Sương.
Rõ ràng Bạch Lăng Sương không giống Bạch Dịch và Bạch Vi. Nàng nắm giữ rất nhiều tài nguyên, thành Dạ Mị cũng xem như là một trong những hội sở hàng đầu đế quốc, nhưng nó chỉ là một trong số sản nghiệp của Bạch Lăng Sương.
Nói là tòa thành nhưng thật ra thành Dạ Mị chiếm cứ cả một tinh cầu có sự sống. Bởi vì thành Dạ Mị rất nổi tiếng trong tộc Hoàng Cực nên rất dễ kiếm thông tin. Trước khi tới đây Hàn Sâm đã ôn tập xong xuôi, có tới cũng không để lộ ra vẻ lạ lãm.
“Đi báo với chủ nhân ngươi, ta, Thập Lục hoàng tử đã tới.” Hàn Sâm võ mông cô nàng phụ trách tiếp đãi, lại còn bóp một cái, sau đó mới kiêu căng nói.
“Hoàng tử điện hạ, thành Dạ Mị tạm thời không tiếp dị chủng.” Tuy cô nàng chịu trách nhiệm tiếp đãi vẫn treo nụ cười trên mặt nhưng trong mắt lại ánh lên sự chán ghét.
“Không tiếp dị chủng của kẻ khác, còn dị chủng của Bạch Dịch ta là
ngoại lệ.” Dứt lời, Hàn Sâm đưa Huyết Kỳ Lân vào trong. Thị vệ canh cửa thấy vậy, mặt biến sắc, dường như đang muốn động †ay, nhưng ngay sau đó lại lui về vị trí.
Người có thân phận cao quý ra vào thành Dạ Mị rất nhiều nhưng một tên hoàng tử như Bạch Dịch lại khiến người ta không chịu nổi và cực đáng ghét, ngay cả nhân viên cũng thấy thế.
“Xin hoàng tử điện hạ chờ cho, công chúa điện hạ sẽ tới ngay.” Hàn Sâm được nhân viên dẫn lên phòng bao riêng trên tầng cao nhất, lúc này cô nàng chịu trách nhiệm tiếp đãi mới lui ra ngoài.
“Tộc Hoàng Cực này đúng là biết hưởng thụ.” Hàn Sâm ngồi lên ghế sa lông, thản nhiên ngắm nghía bốn phía, một tay còn vuốt ve đầu Huyết Kỳ Lân.
“Thập Lục đệ, mới được một con dị chủng Bán Bộ Thần Hóa thôi mà, đâu cần giữ nó kè kè bên người để khoe khoang như thế?” Bạch Lăng Sương tới, nhìn thoáng qua Huyết Kỳ Lân, lạnh nhạt hỏi.
“Đương nhiên trong mắt Thập tỷ ngài con dị chủng Bán Bộ Thần Hóa không đáng là gì, nhưng đối với một hoàng tử vô dụng như ta mà nói thì nó là bảo vật trí mạng rồi, tất nhiên lúc nào cũng muốn đưa nó theo người.” Hàn Sâm tiện tay nâng một chén rượu, nhấp một hớp, như cười như không, nhìn Bạch Lăng Sương: “Nói đến đây cũng phải cảm tạ ân đức của Thập tỷ, bằng không ta không lấy được món hời này.”
Bạch Lăng Sương không định nói nhảm với Hàn Sâm, trực tiếp vứt một vật cho Hàn Sâm, sau đó võ tay.
Chỉ thấy một cô gái cực kỳ cuốn hút tiến lại, đi tới bên cạnh Bạch Lăng Sương. Đầu tiên hành lễ với Bạch Lăng Sương, sau đó là Bạch Dịch, chào bằng chất giọng quyến rũ: “Tuyết Nhi tham kiến hoàng tử điện hạ”
Tư thái lả lơi, hấp dẫn khó tả, nét quyến rũ sóng sánh nơi đôi mắt khiến lòng người rung động, giọng nói dường như gắn thêm móc câu, làm người ta cầm lòng không được mà ngắm lại nàng.
“Tộc Mị Hồ!” Đôi mắt Hàn Sâm lóe sáng khi thấy Tuyết Nhi, nhưng trong lòng hơi giật mình, chỉ nhìn qua đôi tai và chiếc đuôi cáo sau mông cũng biết nàng thuộc tộc Mị Hồ.
“Hôm nay lệnh bài Hoàng Cực Các và Tuyết Nhi đều thuộc về ngươi, bây giờ ngươi đã hài lòng chưa.” Bạch Lăng Sương mặt không đổi sắc, nói.
“Thập tỷ quả là người đáng tin cậy.” Hai mắt Hàn Sâm sáng lên, liếc nhìn Tuyết Nhi, vươn tay kéo Tuyết Nhi ngã vào lòng mình, bàn tay to lớn luồn vào trong áo.
Trên mặt Tuyết Nhi treo nụ cười rạng ngời nhưng đáy mắt lập lòe nét chán ghét.
Bạch Lăng Sương hừ lạnh, quay người rời khỏi gian phòng.
Hiện tại Hàn Sâm hơi đau đầu, đáng ra hắn phải nghĩ đến từ lâu, với tính cách của Bạch Dịch, yêu cầu đưa ra chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy.
Lệnh bài Hoàng Cực Các làm Hàn Sâm rất mừng rỡ. Mặc dù mới tới tộc Hoàng Cực chưa lâu nhưng hắn đã từng nghe đại danh của Hoàng Cực Các.
Ở nơi ấy chỉ có những hoàng tử và công chúa mà Bạch Hoàng đánh giá cao trong các cuộc thi đấu, được Bạch Hoàng ban thưởng lệnh bài mới có tư cách tới. Đó là tín vật để bước vào Hoàng Cực Các, mỗi một lệnh bài của được vào trong một lần.
Tương truyền, có vô số bảo vật quý được truyền lại, duy chỉ hoàng tử công chúa mới có tư cách sở hữu, nếu không có danh phận này thì dù có lệnh bài cũng vô dụng.
Hiển nhiên, Bạch Dịch không đoạt được lệnh bài, không ngờ trong giao dịch giữa hắn và Bạch Lăng Sương lại có cả lệnh bài Hoàng Cực Các, quả thực làm Hàn Sâm có phần mừng rỡ.
Chỉ cần tiến vào Hoàng Cực Các, lấy đại một món bảo vật mang ra ngoài cũng có thể bán với giá rất cao, đây chắc chắn là một niềm vui bất ngờ với Hàn Sâm.
Ngặt nỗi, ngoài lệnh bài Hoàng Cực Các, Bạch Dịch còn yêu cầu thêm một cô nàng, lại còn là con gái thuộc tộc Mị Hồ, điều này khiến Hàn Sâm hơi khó xử.
Với tính cách của Bạch Dịch, hiển nhiên sẽ thức trắng đêm “chơi” hết mình với mỹ nữ tộc Mị Hồ này.
Khổ nỗi Hàn Sâm không phải Bạch Dịch, không phải hắn không thích mỹ nữ, nhưng lăn lộn với một cô nàng hoàn toàn xa lạ là điều hắn không mong muốn.
Quan trọng nhất là trong phòng này có lắp đặt hệ thống giám sát, Hàn Sâm không có ham mê đặc biệt, không có thói quen cho người ta nhìn ngắm.
Nhưng bây giờ hắn đang giả mạo Bạch Dịch, bỏ mặc một đại mỹ nhân xinh đẹp quyến rũ thế này, lại còn là mỹ nữ Bạch Dịch thiết tha mơ ước cũng chưa được chạm vào, điều này chắc chắn sẽ khiến Bạch Lăng Sương sinh nghi.
Thậm chí Hàn Sâm còn hơi nghi ngờ, lúc này Bạch Lăng Sương có đang an vị sau màn hình giám sát để theo dõi nhất cử nhất động của hắn hay không.
Một tay Hàn Sâm vuốt ve vòng eo nhỏ của Tuyết Nhi nhưng trong lòng lại suy nghĩ rất lung, đang mải nghĩ xem phải đối phó với tình cảnh trước mắt như thế nào.
“Hoàng tử điện hạ, đây là lần đầu tiên của Tuyết Nhi, xin hoàng tử điện hạ thương xót…” Gương mặt ngọc ngà của Tuyết Nhi hơi cúi xuống, trên má hiện lên hai vệt ửng hồng, nơi đẫy đà và trắng mịn lộ ra qua vạt áo phối hợp với dáng vẻ rung động lòng người, nhất thời khiến người ta sinh tà hoả.
Hết chương 2327.
Bạn cần đăng nhập để bình luận