Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1595. Chiếc nhẫn

“Lâm Phong?” Hàn Sâm nghe thấy giọng nói của hắn, cuối cùng cũng đã xác định được thân phận của hắn thì trong lòng cảm thấy cực kỳ vui mừng, đi qua đó đón Lâm Phong vào trong.
Có thể gặp được bạn bè ở một nơi như này chắc chắn là một chuyện cực kỳ đáng để vui mừng.
“Tại sao ngươi lại ở đây?” Hai người gần như đều thốt ra câu hỏi này cùng một lúc, sau đó nhìn nhau nở nụ cười.
Lâm Phong phủi đi những hạt cát ở trên tóc và trên người rồi mỉm cười nói: “Vận may của ta và Kinh Cực Vụ không tốt lắm, sau khi thăng cấp xong lại cùng đến khu vực này, không bao lâu sau thì đã gặp được nhau, đã lăn lộn ở đây được nhiều năm, bây giờ cũng có thể coi như là thổ dân của nơi này rồi.”
“Vậy thì tốt quá, có các ngươi thì bọn ta có thể săn giết dị sinh vật ở đây dễ dàng hơn rất nhiều rồi.” Hàn Sâm hào hứng nói.
Hàn Sâm không hề nghi ngờ năng lực của Lâm Phong và Kinh Cực Vụ chút nào, có một số người cho dù là đi đến nơi nào cũng vẫn có thể xuất sắc, mà Lâm Phong và Kinh Cực Vụ đều là kiểu người như thế, bọn họ là kiểu người vô cùng xuất sắc ở trong nhân loại, đều là tinh anh trong tinh anh.
“Dẫn đường cho ngươi cũng không có vấn đề gì, nhưng mà phải đợi bão cát này qua đi mới được, bão cát ở đây vô cùng quỷ quái, nếu thật sự bị cuốn vào thì chắc chắn sẽ lập tức mất mạng.” Lâm Phong cười nói.
“Lão Lâm, xung quanh đây có sinh vật Thần siêu cấp đơn độc nào hay không?” Hàn Sâm đợi sau khi Lâm Phong ngồi xuống bên cạnh đống lửa xong thì đưa cho hắn một ít thịt khô và đồ uống, sau đó mới hỏi hắn.
Lâm Phong gật đầu: “Sinh vật Thần siêu cấp ở chỗ này không hề ít, ta và A Vụ cũng đã quan sát rất lâu rồi, có vài mục tiêu có thể săn giết được, đợi bão cát dừng chúng ta sẽ gọi A Vụ cùng đi.”
Hàn Sâm lắc đầu nói: “Như vậy không được, đó là mục tiêu mà các ngươi nhìn trúng, ta vẫn phải tìm cái khác chứ”
Lâm Phong lại cười nói: “Chẳng qua cũng chỉ là nhìn trúng mà thôi, cũng không được coi là mục tiêu, bọn ta còn chưa có năng lực để săn giết sinh vật Thần siêu cấp, có thể theo ngươi cùng đi săn giết sinh vật Thần siêu cấp, có thêm nhiều kinh nghiệm chiến đấu thực tế một chút cũng là chuyện tốt đối với bọn ta. Nhưng mà nhìn bão cát như thế này, sợ rằng ba đến năm ngày tới cũng chưa dừng lại được, chúng ta phải ngủ ở đây thêm mấy ngày rồi.”
Bão cát thổi càng ngày càng lớn, âm thanh ầm ầm ở phía ngoài giống như tiếng sấm sét cuồn cuộn ở trên bầu trời, nhưng mà vẫn lại có thể nghe được tiếng hát mềm mại nhẹ nhàng kia, giống như là tiếng hát ru con vang lên ở bên tai, làm cho sau khi người ta nghe xong cảm thấy rất buồn ngủ.
Hàn Sâm đang nói chuyện cùng với Lâm Phong, không chú ý tới việc hình như Bảo Nhi đã bị tiếng hát kia thu hút, bò ra khỏi hang động nhanh như chớp.
Hàn Sâm cực kỳ hoảng sợ, vội vàng lập tức đứng dậy xông ra miệng hang, cũng bất chấp bão cát ở phía ngoài, cứ thế xông ra gào to gọi Bảo Nhi, muốn túm lấy nàng quay lại.
Nhưng mà người vừa mới ra khỏi hang động cũng chỉ thấy những hạt cát đen vàng cuồn cuộn khắp trời, đừng nói là người như Bảo Nhi, tự mình vươn tay ra cũng không thể nhìn thấy được.
Hàn Sâm vội vàng lùi lại, chỉ thấy đám người Lâm Phong và Tu Di cũng đều đã lao đến, Lâm Phong nói: “Đừng đi ra ngoài, bão cát ở đây vô cùng kỳ lạ, ta đã từng tận mắt nhìn thấy một con rắn khổng lồ vô cùng đáng sợ tiến vào bên trong bão cát, đợi bão cát qua đi thì cũng chỉ còn lại một đống xương cốt thôi.”
Lâm Phong không nói thì còn không sao, hắn vừa nói như thế, trái lại Hàn Sâm càng thêm lo lắng cho Bảo Nhi hơn.
Mặc dù Bảo Nhi vô cùng lợi hại, nhưng mà trong lòng Hàn Sâm nàng cũng chỉ là một đứa trẻ con, giống như những bậc cha mẹ bình thường, cho dù con cái của mình có lớn như thế nào có giỏi giang như thế nào, trong mắt cha mẹ vĩnh viễn đều là đứa trẻ con cần phải bảo vệ.
“Các ngươi ở đây chờ ta, ta sẽ lập tức quay trở lại.” Hàn Sâm nói xong cũng cắn răng chạy ra khỏi hang một lần nữa, đồng thời cũng triệu hồi Già Thiên Tán đi ra ngoài.
Nữ đầu bếp của Long tộc muốn ngăn cản Hàn Sâm, nhưng mà tốc độ của Hàn Sâm quá nhanh, nàng không thể nào kéo Hàn Sâm lại được.
Sau khi mở Già Thiên Tán ra, bão cát lập tức bị che đậy ở phía ngoài, khó có thể tấn công vào thân thể của Hàn Sâm nữa, nhưng mà ở phía ngoài Già Thiên Tán vẫn không thể nhìn thấy được gì hệt như trước đó, những hạt cát điên cuồng nhảy múa trên không trung cùng với gió mạnh, giống như vô số con rồng cát đang quanh quẩn trên bầu trời.
“Bảo Nhi…” Hàn Sâm vừa nâng ô lên vừa gọi Bảo Nhi, nhưng mà giọng nói của hắn vừa tiến vào trong bão cát đã ngay lập tức bị thổi tan rồi, cho dù có sử dụng sức mạnh của năng lực hệ âm cũng không có tác dụng, quả thật bão cát kia quá quỷ dị.
Trong lúc Hàn Sâm đang nhíu mày thì đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng lóe lên trong bão cát, thế mà Bảo Nhi lại chui ra từ trong bão cát, tiến vào trong phạm vi của Già Thiên Tán.
“Bảo Nhi, ngươi chạy linh tinh gì vậy hả? Không biết ở đây vô cùng nguy hiểm hay sao?” Hàn Sâm mừng rỡ ôm lấy Bảo Nhi, nhưng lại trách móc nàng hai câu.
“Cha, ngươi nhìn xem đây là cái gì? Đẹp quá đi.” Bảo Nhi ở trong lòng Hàn Sâm giơ bàn tay nhỏ bé mập mạp lên, lúc này Hàn Sâm mới nhìn thấy, hình như trong tay nàng xuất hiện thêm một thức mà trước giờ nàng chưa từng có.
Đó là một chiếc nhãn, mặt nhãn bằng vàng, trên đó có khảm một viên ngọc lục Bảo Thạch, trông giống như quả trứng của con chim bồ câu vậy, vô cùng lộng lẫy.
Nhìn vào hình dáng và kỹ thuật chế tạo của chiếc nhãn thì có lẽ là do nhân loại tạo ra, sinh vật của Tí Hộ Sở hiếm khi an nhàn thoải mái mà chế tạo ra một thứ lộng lẫy nhưng không thực tế như này.
“Bảo Nhi, chiếc nhãn đó tới từ đâu vậy? Có người gặp nạn ở chỗ này sao?” Hàn Sâm cầm lấy chiếc nhẫn nhìn về phía Bảo Nhi hỏi.
“Ta nhặt được ở bên kia, chỉ có một chiếc nhãn này thôi.” Bảo Nhi chỉ về một phương hướng.
Nhưng mà ở bên trong bão cát đen dữ dội vốn dĩ không thể nhìn thấy được bên đó có cái gì.
Đừng nói là bên kia có cái gì, bây giờ ngay cả phương hướng để quay trở lại Hàn Sâm cũng không còn nhìn thấy được nữa rồi.
“Quên đi, chúng ta về trong hang trước đã, cho dù có người gặp nạn thì dưới hoàn cảnh này chúng ta cũng không làm được gì đâu.” Hàn Sâm ôm Bảo Nhi đi về phía hang.
Chẳng qua Hàn Sâm cũng chỉ nhớ được phương hướng một cách đại khái, cũng may không bị đi sai đường, vẫn có thể an toàn trở lại vào bên trong hang.
Đám người Lâm Phong nhìn thấy Hàn Sâm trở lại thì cũng đều thở phào nhẹ nhõm, dù sao thật sự cũng có rất nhiều sinh vật chết đã chết ở trong bão cát.
Đám người Tu Di vừa mới tới cũng cảm thấy ổn rồi, Lâm Phong đã sống ở đây nhiều năm, biết rõ sự kinh khủng của bão cát, Hàn Sâm có thể trở lại đã khiến cho hắn vô cùng giật mình.
“Lâm Phong, ngươi có nhận ra thứ này không?” Hàn Sâm ném cái nhãn Bảo Nhi nhặt được qua cho Lâm Phong.
Lâm Phong đã sinh sống ở đây nhiều năm, nếu như xung quanh đây có người thì chắc chắn hắn cũng sẽ biết, có lẽ sẽ có khả năng nhìn ra chiếc nhẫn đó là đồ của ai.
Lâm Phong lấy được chiếc nhãn, chỉ nhìn thoáng qua thì mặt đã biến sắc, đột nhiên lập tức đứng bật dậy, gắt gao nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn mà hỏi: “Chiếc nhẫn này tới từ đâu?”
“Vừa rồi mới nhặt được ở trong sa mạc, ngươi biết nó thuộc về ai sao?” Hàn Sâm nhìn ra được hình như có chút gì đó không ổn.
“Đây là nhẫn của A Vụ, là bạn gái đầu tiên khi còn đi học của hắn tặng cho hắn, hắn vẫn luôn mang theo bên mình, chưa từng rời khỏi một chút nào.” Lâm Phong gắt gao nhìn chằm chằm bão cát ở phía ngoài, hàm răng đã sắp cắn chặt đến bật máu.
“Hắn và ngươi cùng đi ra ngoài sao? Tại sao lại không cùng đến đây tránh nạn?” Trong lòng Hàn Sâm cũng có chút hồi hộp.
“Hắn không đi ra ngoài cùng với ta, lẽ ra lúc này hắn phải đang ở bên trong Tí Hộ Sở mới đúng, nhưng mà sao nhãn của hắn lại ở đây chứ?” Vẻ mặt của Lâm Phong không ngừng dao động, ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào bão cát ở phía bên ngoài.
Còn không đợi cho Hàn Sâm kịp nói gì, Lâm Phong cũng đã nắm chặt chiếc nhẫn lao thẳng ra phía ngoài hang.
Nhưng mà vào lúc này, tiếng hát bên ngoài đột nhiên thay đổi, vốn dĩ không nghe được tiếng hát đó hát cái gì, bây giờ lại thay đổi thành một tiếng gọi.
“Hàn Sâm… Hàn Sâm…”
Hết chương 1595.
Bạn cần đăng nhập để bình luận