Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3075. Bí bảo trong tráp

“Cướp? Ngươi ở đâu mà cướp được thứ này hả?” Hàn Sâm ném một quả trứng Bát Âm Trùng màu bạc cho Dương phu tử.
Dương phu tử nhận lấy trứng Bát Âm Trùng biến dị, cầm lên trước mắt quan sát cẩn thận, tròng mắt sắp trừng rớt cả ra ngoài: “Đại nhân… Cái này là ngươi đào được thật sao?”
“Không phải đào được chắc đẻ được đấy?” Hàn Sâm bĩu môi nói.
Dương phu tử khó mà tin nổi, Hàn Sâm không biết thuật địa mạch, tùy tiện đi dạo quanh tinh cầu Cổ Á một vòng, không chỉ đào được hơn mười quả trứng Bát Âm Trùng mà còn đào được một quả trứng Bát Âm Trùng biến dị, đây thật sự là kỳ tích khó có thể tưởng tượng được. Nếu mọi người đều giống như Hàn Sâm thì đám phu tử như họ chắc chết đói sạch cả rồi.
Lần đầu tiên Dương phu tử sinh ra sự hoài nghi với nghề nghiệp của mình, nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải.
Lý Băng Ngữ cũng không tin đống trứng Bát Âm Trùng này là Hàn Sâm tự đào được, thầm nghĩ: “Chắc hắn có liên lạc với Tần Bạch, xem ra cơ hội của ta sắp tới rồi.”
“Dương lão, đám trứng gen này giao cho ngươi đấy, bán lấy giá tốt cho †a, chi phí ăn mặc của chúng ta đều dựa vào chúng cả.” Hàn Sâm nói với Dương phu tử.
“Đại nhân, trứng Bát Âm Trùng biến dị này tốt nhất đừng nên bán, chỉ bán những quả trứng Bát Âm Trùng bình thường thôi, quả trứng biến dị này để lại làm bảo vật trấn tiệm. Có nó trong tiệm chúng ta thì chắc chắn sẽ đem lại cho chúng ta rất nhiều mối buôn bán.” Dương phu tử nói.
“Ngươi cứ xem mà làm thôi.” Hàn Sâm không có hứng thú quá lớn với tiền bạc, chỉ cần có đủ tiền để hắn sống ở thành Ngọc Bích là được rồi.
“Thi thể của Tần Uyển Nhi rốt cuộc đang ở đâu đây?” Hàn Sâm đã nghiên cứu kỹ bản đồ thành Ngọc Bích nhưng vì thành Ngọc Bích thật sự quá rộng, rất khó đoán được chỗ thần bí mà Bạch Mặc nói ở đâu.
Hàn Sâm mua một ít máu chủng gen bảo quản lạnh trên mạng, đều là mặt hàng cấp thấp, không mất bao nhiêu tiền.
Nhờ có hệ thống chuyên chở lượng tử, dù cách mấy tinh hệ cũng có thể trực tiếp đưa đến trạm chuyên trở, sau đó sẽ do nhân viên chuyển phát nhanh giao hàng.
Hàn Sâm nhanh chóng nhận được mấy túi máu chủng gen lớn, sau đó tự nhốt mình trong phòng.
Đặt tráp đá kia vào trong bồn tắm, Hàn Sâm đổ túi máu để lạnh lên mặt trên tráp đá. Khi máu tiếp xúc với tráp đá, nhất thời chỉ thấy ký hiệu kỳ dị khắc bên trên sáng lên, tỏa ra quang mang hóa đá lạnh lẽo.
Nơi tia sáng hóa đá đó chiếu lên, bất kể kim loại hay máu thịt đều trực tiếp hóa đá, ngay cả quần áo trên người Hàn Sâm cũng bị biến thành đá.
Đáng tiếc dạng tia sáng hóa đá này không làm gì được cơ thể Hàn Sâm. Hàn Sâm chỉ cảm thấy hơi lành lạnh, da lông không hề có dấu hiệu bị hóa đá.
Theo lượng máu đổ xuống càng nhiều, hoa văn phía trên tráp đá cứ như biết hút máu, tất cả máu đều bị hút vào trong hoa văn.
Hàn Sâm đổ hết túi máu này đến túi máu khác, những hoa văn màu máu đó ngày càng sậm màu, ánh sáng hóa đá cũng ngày càng mãnh liệt. Đến tận khi chỉ còn dư lại một túi máu, Hàn Sâm đột nhiên nghe được một tiếng rắc, tráp đá tự động mở ra một khe.
“Không biết bên trong đựng thứ gi nhỉ?” Hàn Sâm rất tò mò, thò tay mở tráp đá ra, lập tức sững người.
Chỉ thấy thứ đặt bên trong tráp đá là một tảng đá hình trứng, trông như một quả trứng, phần đỉnh có miệng, mặt bên có sáu lỗ, toàn thân màu xám tối, rõ ràng là một cái huyên đá.
Huyên là một loại nhạc cụ, Hàn Sâm chẳng xa lạ gì với nó cả. Trước đây Hương Âm - một trong Bát Ma Tướng dưới trướng Cổ Ma, đã từng đưa cho Hàn Sâm một cái huyên, còn dạy hắn cách thổi huyên.
Đáng tiếc tế bào âm nhạc của Hàn Sâm quá bình thường. Tuy hắn nghiêm túc tự học một thời gian nhưng không có thành tựu gì nổi bật, cũng chỉ thỉnh thoảng cầm ra tiêu khiển mà thôi.
Hôm nay lại thấy được một cái huyên, Hàn Sâm cầm nó trong tay, đáy lòng không khỏi phiền muộn. Từ lúc chị gái Hương Âm phi thăng, Hàn Sâm từng nghĩ rất nhiều cách để tìm nàng nhưng vẫn mãi không tìm được, đây cũng là nỗi tiếc nuối trong lòng Hàn Sâm.
Quang mang hóa đá trên tráp đá đã biến mất, Hàn Sâm vuốt ve huyên đá, thầm thở than: “Chị Hương Âm ơi, rốt cuộc ngươi đã đi đâu rồi?”
Huyên đá mang phong cách cổ xưa, bên trên không có bất cứ hoa văn trang trí nào, chính là một cái huyên đá trông hình thù không có chút mỹ quan nào, thậm chí có thể nói là thô sơ.
Thậm chí mặt ngoài huyên đá còn chẳng mãi nhẫn, thoạt nhìn rất gồ ghề, cứ như đồ vật từ thời viễn cổ.
Hàn Sâm lại cẩn thận tìm tòi trong tráp đá, đáng tiếc trừ cái huyên đá này ra thì không còn gì khác.
“Tráp đá quỷ dị như vậy, chắc đồ vật bên trong cũng không tầm thường đâu nhỉ?” Hàn Sâm nhìn trái rồi lại nhìn phải mà chẳng nhìn ra cái huyên đá này có chỗ nào đặc biệt.
Suy nghĩ một lát, Hàn Sâm đưa huyên đá tới bên miệng, định thổi thử một bài thử xem cái huyên đá này có năng lực gì đặc biệt hay không.
Nhưng Hàn Sâm đưa hơi vào đó, huyên đá lại không kêu, trừ tiếng gió hắn thổi ra thì chẳng có âm thanh gì hết.
“Lạ thật đấy, sao cái huyên đá này lại không kêu?” Hàn Sâm kinh ngạc quan sát huyên đá lần nữa, vẫn không nhìn ra vấn đề gì cả. Huyên đá
có cấu tạo không khác gì huyên bình thường, lỗ khí cũng không bị tắc nhưng không biết vì sao lại không thổi ra tiếng.
Đặt huyên lên miệng lần nữa, lúc này Hàn Sâm ngưng tụ sức mạnh Huyền Hoàng Kinh, trực tiếp rót khí tức mạnh mẽ vào trong một hơi thở, thổi vào trong huyên.
“UI” Tiếng huyên sâu thẳm thê lương vang lên. Ngón tay Hàn Sâm di chuyển, khiến huyên phát ra những âm thanh khác nhau.
Khiến Hàn Sâm ngạc nhiên là, khi ngón tay hắn rời đi, làn khói mỏng manh đột nhiên bay ra từ trong lỗ huyên. Làn khói dần ngưng tụ trên không trung, chẳng bao lâu sau đã biến thành một đám mây trắng.
“Gì thế này?” Hàn Sâm ngừng thổi huyên, nghi ngờ nhìn đám mây trắng lơ lửng trên không trung, thoạt nhìn cứ như cân đẩu vân mà Tôn Ngộ Không vẫn hay cưỡi.
Đột nhiên, Hàn Sâm nghe được trong đám mây trắng vang lên âm thanh như có như không. Thanh âm kia không nhỏ lắm nhưng lại rất khó nghe rõ, tựa như tiếng người con gái nỉ non, lại như tiếng Phật Đà niệm kinh.
“Ai ở trong đó?” Hàn Sâm khẽ nhíu mày, đánh một quyền về phía đám mây. Đám mây tan ra theo nắm đấm của hắn, trực tiếp tiêu tan thành mây khỏi, âm thanh kia cũng biến mất theo.
“Đây rốt cuộc là thứ gì?” Hàn Sâm không khỏi nhíu mày, lại cầm huyên đá lên thổi lần nữa. Rất nhanh, lỗ huyên lại có làn khói bay ra, ngưng tụ thành đám mây.
Hàn Sâm nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên lại nghe thấy tiếng nỉ non trầm thấp cổ quái truyền ra từ trong đám mây, âm thanh ấy như xa tận chân trời lại gần ngay trước mặt, phiêu hốt bất định.
Hàn Sâm nghiêm túc nghe một hồi lâu, vẻ mặt dần thay đổi mà đám mây lại tự động biến mất vào lúc này.
Hắn vội vã cầm huyên đá thổi lần nữa, quả nhiên lại ngưng tụ ra đám mây. Lúc này Hàn Sâm càng cẩn thận lắng tai nghe, nghe một lúc, vẻ mặt càng trở nên quái dị.
Hết chương 3075.
Bạn cần đăng nhập để bình luận